Nằm cạnh cô nàng, đầu tôi cứ thả lỏng phương nào. Hương thơm từ người vợ tỏa ra lãng đãng như sương, tôi ngật ngà như say rượu. Nhìn dáng nàng, tôi yêu vô cùng. Hơi thở phập phồng lên xuống từ bộ ngực thanh tân ngày nào nay chỉ còn là một cái gò hơi nhô cao mềm mại.
Tôi qui ra mọi trách nhiệm, tội lỗi đều do tôi mà ra. Hồi nao mới cưới nhau, nàng như hoa, như ngọc vậy mà bây giờ trông xơ xác tàn phai. Vậy mà nào tôi đã tha để nàng được an dưỡng, chẳng lúc nào tôi xao lãng việc săn sóc cho nàng.
Bạn bè thường phê phán tôi thằng ham hố. Bụng nàng bè bè, vừa xổ xong đã lại nhú nhú lên. Bọn chúng bảo tôi thằng tệ bạc, tranh với con rúc vào mẹ suốt ngày. Của đáng tội, trên cõi đời này nếu không vờn giỡn nhau như thế thì còn chi là ý nghĩa.
Ai trách tôi: con chưa ra bố đã lách chui vào thì tôi cũng cười hì hì chấp nhận mà thôi. Chứ đêm tối nằm yên như khúc gỗ, tay chưn lỏng khỏng để xuôi, có họa là điên hay mát dây nặng.
Tôi đã quá ghiền hơi hướm của nàng. Vắng vắng một chút là tương tư nghệt mặt. Cứ hở nàng lảng lảng quay đi, là tôi đã réo lên: em ơi vào anh nhờ một tí. Cô nàng biết thừa là tôi lên cơn nhõng nhẽo, nhưng cũng chiều anh chồng tam tứ nhiêu khê.
Thế là nàng vừa vào, tôi đá ngay cánh cửa khép lại, và cứ thế rúc đầu vào vừa hôn hít, vừa lần cởi áo cô nàng. Tôi bẹt ngay chiếc yếm lên và ào ào lăn vào hít, mò, se, bóp, bú, liếm và ngoạm hết đầu vú này sang đầu vú khác.