Trời lại hây hây gió, luồn qua mọi cánh cửa rộng mở, khiến cho đầu óc lan man nghĩ đến những chuyện chẳng ra sao. Rồi nỗi phí sức sau mấy ngày đi làm tại nhà bà chủ, thiếm xực thêm mới lúc nãy Bonita vọc phá quá tay, tứ chi tôi đâm mệt mỏi rã rời, nhấc không muốn nổi, mắt thì ríp lại, không sao cưỡng được cơn buồn ngủ ào ào kéo đến.
Tôi chợp mắt đi lúc nào không rõ. Tôi ngủ mê mệt, lẫn lộn nhiều giấc mơ thay nhau kéo đến, chẳng có gì gẫy gọn, chẳng có gì sáng tỏ, nên cũng không thể nhớ mình đã mơ thấy gì. Chỉ biết rằng khi tôi thức dậy thì trời đã ngả sang buổi chiều, chút nắng nhẹ còn sót trên đầu ngọn cây nhàn nhạt.
Tôi nhoáng nhoàng mở mắt. Tôi có nhìn lầm chăng, vì vợ tôi đang ngồi cạnh bên tôi. Chợt ngạc nhiên, nhưng tôi bỗng đâm sợ, không rõ trong lúc mơ tôi có thất thố gọi hay nhắc đến tên ai khác lạ khiến bà xã sẽ có cớ vặn hỏi tôi lúc này chăng?
Cho nên tôi vờ như ngây ngô để im lặng chờ xem thái độ của bà vợ thế nào. Nàng cũng thi gan với tôi không kém, cứ ngồi im lìm như đợi xem tôi nói năng ra sao.
Một trăm anh đàn ông dù thương yêu vợ đến đâu đi nữa, vừa sổ lồng bay ra là mười điều may ra chỉ còn giữ một, nên anh nào cũng cun cút thủ thế khi về nhà. Tôi ậm ừ cho giờ khắc trôi qua, vậy mà tôi vẫn là người đành chịu thua trước.