Miệng tôi la bải hải trong khi cố đằn ngửa bà ra. Bà chống trả cuống quít, nhưng tôi hùng hổ như con cọp, miệng ào ào nói: đâu, bà để tôi thử coi chất gì mới được. Rồi tôi áp mặt vô bú lần hồi cả hai cái vú chèn nhẹt chất trắng, bà chống cự lung tung, làm kem văng dính tèm lem khắp áo. Mũi tôi, mặt tôi cũng vì sự vùng vằng của bà bị dính đầy theo, coi rất giống hề.
Bà đang tức giận mà thấy bản mặt luốc lem của tôi cũng phải phì cười, lắc đầu quầy quậy: em chịu thầy, thầy chơi chớt nhả vậy thì em thua là cái chắc. Tôi xà lơ quên luôn cái bụng đói, cứ lăn xả vào hùng hục thưởng thức cái món bôi trên người bà. Tôi liếm hết chất sệt trên hai vú bà, thiếm xực món ở háng, rồi vuốt mũi, má để thưởng thức luôn. Tôi không quên liếm sạch những chỗ kem trây trớt trên áo, quanh mấy chỗ vô cùng khêu gợi, e hèm giống bợm nhậu tới cỡ. Bà khúc khích ngồi dương hai mắt nhìn, nụ cười nghe khùng khục mà lòng thì tức trào nỗi giận.
Bà thủng thẳng trách móc tôi: kem người ta dành để làm bánh, cha nội quết tay dơ vô trỏng còn ai dám dùng. Sợ đây rồi, bánh làm ra, ăn vô nghe mùi tanh tanh, chắc khách ói hết. Tôi cười như vỡ bụng: ai chê thì để hết cho tui. Kem đã ngon, lại có thêm chất khí của hai đứa, càng béo càng bùi, ăn vô hổng nở bề ngang cũng mập bề dọc.