Hai người ra về, bà chủ lái xe mà cứ than vãn: cửa hàng gì bán toàn đồ bậy bạ. Cặc dái bằng thứ chi mà gân guốc thấy ghê. Cái dài thòng lõng, cái bự một cục, sần sùi có khấc, cỡ đó mà đút vô mấy bà chịu sao thấu. Lại thứ trong suốt, thứ đặc cục, màu đen, màu xanh, coi muốn chóng mặt.
Tôi đá vô: hổng phải như bà nghĩ đâu. Lắm cô/bà bây giờ họ hổng “ khe “ mấy thứ dài, bự gì đâu. Trái lại, họ còn chuộng loại nào nhiều gai góc mới ưng. Có vậy họ mới thấy sướng. Bà chủ nghe rồi đập tay lên đùi tôi, trách khéo: anh cũng thuộc hàng thứ dữ. Hèn chi làm người ta chết điếng. Bà kéo một đường liếc xéo tôi, sắc lẻm tựa lưỡi dao, tôi nghe trái tim bị một nhát kêu xoẹt tựa hồ bị xả đến ứa máu.
Bà căn vặn tôi mua quà gì vậy, tôi biện lẽ bí mật để tới nhà mặc vô bà sẽ thấy rất hay ho. Bà lặng im lái xe đi. Về nhà, bà cho xe vào ga ra cẩn thận rồi đóng khóa mọi cửa nẻo và hối tôi cho xem quà. Tôi cũng nôn khi hình dung bà mặc thử nó, chắc là hấp dẫn lắm.
Tôi nhớ chiếc kiếng lớn soi nguyên người trong phòng ngủ của bà hồi hôm, nên nắm tay bà và gói quà xăm xăm đi thẳng vô. Bà líu ríu đi theo, bụng cũng nôn nao không kém. Tôi kéo bà đến đứng trước tấm gương, dặn bà nhắm mắt lại và chỉ mở ra khi tôi bảo. Bà gật đầu thuận theo trò chơi của tôi. Tôi áp ngực vào lưng bà, ôm hai tay ra phía trước, lần mở từng cúc áo bà ra. Tôi cũng cẩn thận cởi luôn cái xú cheng của bà, cặp vú thây lẩy vừa bày ra, tôi đã muốn bóp và hôn ngấu nghiến. Nhưng tôi cố dằn lòng để cởi luôn quần bà ra. Cho đến khi chiếc sịp cũng bị gỡ bỏ, tôi mới mở hộp áo mua và mặc vào cho bà.