Tôi say sưa nhìn với vẻ thèm thuồng. Nếu đừng sợ trơ trẽn, có lẽ tôi phải nuốt nước bọt cho dằn sự háo hức vừa nhóm lên. May đâu ở đó có lạc thêm một nốt ruồi nữa. Đúng là thánh nhân đãi kẻ khù khờ, tôi thầm cám ơn thằng bạn tù mắc dịch đã tán phét với tôi những ngày hai thằng bị nhốt hồi cải tạo để bây giờ tôi ba hoa phét lác, chẳng may trúng phong phóc mới kinh.
Tôi buột miệng khen bà một phát: chị có bộ ngực đẹp quá, tôi nhìn mà mê mẩn. Bà chủ hứ một cái, nhưng cũng qua loa có lệ: anh khen làm tôi mắc cỡ muốn chết, nó xấu òm nên ông chồng tôi mới bỏ. Tôi không chờ bà nói nhiều hơn, đã lấp liếm theo: xin lỗi, ông ấy dại quá, chứ trường hợp tôi thì dù chị có đuổi hất đi, tôi vẫn bám chặt hổng buông.
Chị lẳng lơ nhìn tôi, rồi bẽn lẽn dang ra xa. Tôi tấn công luôn: chị xa ông ấy chắc nhiều lúc cũng thấy buồn. Cuộc đời sao đa đoan, người ước hổng được, người có lại bỏ đi.
Sẵn trớn đang khi không được tín nhiệm là bậc coi tướng số đại tài, tôi trổ ngón dê tiếp theo. Tôi biểu bà chủ để tôi xoay tới xoay lui, xăm xoi xem nét người, dáng đi, dáng đứng của bà để đi kỹ hơn vào nghề nghiệp của tôi.
Tôi cầm bàn tay bà xoay chuyển bà đi vòng quanh, lúc làm bộ vô tình dựa vào mông, lúc tình cờ xem chỗ hông, lúc lại nắn chỗ vai, bà nhẫn nại làm theo, không một chút e dè, phản đối.