Vợ tôi cứ phải vả vào lưng tôi bồm bộp mà can ngăn sợ tôi tới luôn bác tài thì khốn. Tôi dở ngay một bàn nịnh vợ, khen rối khen rít: chỉ có riêng mình em là kín đáo hết chê, vú lồn gì chỉ để một tay anh nhìn, thử. Vợ tôi biết cái mửng của tôi khi tán phét như vậy là thế nào cũng sắp sửa táy máy tay chân, ấy thế nhưng cô nàng cứ ” em chả ” mà đứng ỳ ra đó cho tôi làm bác sĩ khám bệnh cho cô. Đến khi bênh nhân ư ử chỉ đau chỗ này, chỗ khác là bác sĩ vội xoa ngay bằng môi miệng, tay chưn và bệnh nhân ú ớ lần để chỉ còn tiếng thở rào rào như bễ thổi.
Tôi quê một cục, nên bữa sau vào sở, tôi tẽn tò vô cùng. Được cái các cô các bà dễ chóng quên nên chả chấp nhứt gì cái thằng tôi cà chớn. Bonita hé lô tôi, tôi nở nụ cười đờ mi gác xông ra đáp lại. Em Hội vẻ thổn thức ngập ngừng chả lẽ lơ, chả lẽ vồ vập nên ấp úng như ngậm con cu, tôi phải giảng hòa bằng cái cười méo xẹo. Tôi bảo với cô ta: thôi xí xóa, nhưng bận sau đừng để thằng dê đó nó bóp nữa. Đúng tôi là thằng liều, mình dê đứt đuôi con nòng nọc mà tôi đi phê phán người ta.
Giả như thằng line leader có vợ cùng làm ở đây, vô phúc bữa nào vô kho lãnh parts thì cũng bị tôi đè nghiến ra bóp vú lấy bóp vú để trả thù cho Hội. Đời là thế mà: cá ăn kiến, kiến ăn cá, chứ có tốt lành gì đâu. Không khí hòa hoãn làm cho bin đinh B ào ào như cái chợ. Năng xuất làm chộn rộn hơn lên, Hội xoành xoạch vào ra chỗ kho, tôi cấp phát hàng nhưng cũng thử kiểm ” hàng ” của con nhỏ mệt nghỉ.