Bonita và Hội thì lại khác. Có lẽ kinh nghiệm đi làm sở lâu đã giúp cho họ sự lo xa cần thiết, nên lúc nào trong xắc tay của họ cũng có những món nhấm nháp đúng lúc. Vô hình chung, tôi nghiễm nhiên được dự ăn ké ở những kho dự trữ của các người phụ nữ thương xót đó. Hội thì dấm dúi cho tôi khi ở giờ break, tuy có Bonita ngồi cạnh, cô đưa vội cho thứ gì đó rồi lỉnh ngay, coi như là đồng nghiệp nâng đỡ nhau. Còn Bonita thì hả hê lắm vì làm thêm chừng nào cô nàng càng có dịp gần cận tôi nhiều hơn.
Kho hàng người vào ra nhận cơ phận rầm rập, Hội chẳng có vẻ gì mệt mỏi mỗi khi đến đây mà còn tươi toe cười toét. Tôi nịnh bợ cô, khi thì phát nhẹ một cái vào mông, khi thì vo vo cặp vú, có lúc xáp vô hôn gỡ trên đôi môi khiêu khích. Thằng bé của tôi độ này được ăn nhiều hĩm quá mà vẫn hổng chán, cứ bóp được vú ai là nó đã lên tiếng đòi chia phần ngay.
Tôi mắc cỡ muốn chết, gì mà nó cứ độn lên cứng ngắc, cạ vô quần lót thấy tức tức khó chịu. Có lúc tôi muốn lột mẹ quần ngoài ra cho thoải mái mà sực nhớ đang làm ở hãng nên nào dám đâu. Hội lanh lắm nên thường giúp đỡ tôi, cô vừa nắn chỗ sưng chắc đó vừa dỗ dành tôi: ngoan đi cưng, chịu khó nhịn, chút về ra parking lot thì em nựng cho đỡ khổ. Cô nói rồi, kéo ngón tay dài theo gò má tôi mà mắng yêu: anh thiệt hư, xài tới ba cái lỗ mà còn ấm ức thiếu. Tôi hì hì cười cho phải phép.