Nghe đâu Hội có lần đã lấy chồng, nhưng cơm không lành canh thiếu ngọt sao đó nên hai người đã xa nhau. Cô vẫn bô bô khoe là hiện độc thân tại chỗ và ai cần mời mọc cô đi đâu, cô đều ô kê hết. Trong sở, cô lăng xăng ở line, miệng nói tay làm không ngớt chuyện. Cô ăn nói tỉnh bơ về các chuyện bồ bịch, ăn chơi chẳng coi ai ra kí lô nào hết.
Nhiều lần, tôi gặp tay line leader đụng chạm, ve vuốt cô trắng trợn, song cô vẫn hề hề coi chẳng có gì. Đôi khi tay này làm quá hung hăng, các cô cùng làm có vẻ sửng sốt thì cô lấp liếm đỡ hộ cho tay kia. Cô nói: đàn ông nào chẳng vậy, thấy gái hơ hớ là giả vờ đụng chạm, cọ quẹt, có ăn thua gì, họ có cà cà một chút cũng có mòn, có vẹt đi đâu. Rồi cô sửa sửa lại cái áo như chẳng kể.
Khi làm việc, ai cũng phải mặc áo blouse, song Hội lúc nào cũng cởi mấy cái khuy trước ngực để lòi cả áo mặc trong ra, gọi là cho nó mát. Thậm chí cả áo bên trong, cô cũng chẳng cần cài hết các nút lại, nên mỗi lần cô cúi xuống là cái rãnh sâu ở giữa ngực bày ra trọn vẹn, thiếu điều cả đôi gò bồng đảo của cô cũng muốn trật ra luôn.
Tôi chẳng tò mò gì ba cái hớ hênh chết tiệt này, nhưng nam nhi anh nào thấy các bà các cô tự động khoe bày của nợ ra mà chẳng mở to mắt nhìn cho mãn nhãn. Phương chi Hội vẫn cố tình hay khoe với mọi người khoản cô sửa nâng ngực hết bao nhiêu, rồi mua cái áo lót này, cái quần kia với giá nào, vừa nói cô vừa bạch ra cho mọi người nhìn, bất kể lúc đó có ai gần.