Tôi hất tay Bonita ra, mắt vẫn đỏ ngầu tia giận dữ. Bonita run lên vì sợ. Mọi người quanh quanh thấy tôi vùng vằng với Bonita nên có vẻ khiếp. Còn Bonita cứ khép nép nín thinh. Thấy tội nghiệp, tôi vội hạ giọng hỏi cô: còn các vết thương ở trên người lúc này thế nào rồi. Như phản xạ, Bonita định đưa tay cởi áo ra cho tôi xem, nhưng chợt nhớ lại đang ở chỗ làm, nên tay ngượng ngùng đứng lại ở vạt áo. Cô lí nhí nói: sau đó tao lấy chồng, cũng may anh ta có tí tiền nên đưa tao đi retouch lại, vậy mà cũng không xóa hết các vết sẹo. Anh ấy ở với tao được ít lâu rồi mang nhiều mặc cảm sao đó, lại cũng xa tao. Cuộc đời mà, Bonita vừa như than, vừa như xúc động.
Bonita toan kể tiếp đoạn đời của cô thì chuông lại reo hết giờ. Cô vội vàng kết thúc để còn lo trở vào công việc. Cô chỉ nói vói theo: hiện giờ tao vẫn độc thân, sẽ còn nhiều lúc tao sẽ kể cho mày biết về sự thay đổi của tao. Tôi gật đầu với tâm trạng nặng nề của một tâm sự vừa gieo vào trong hồn tôi còn tươi rói mà đầy những vết xước. Tôi cảm thấy thương và tội cho Bonita.
Tôi trở về dây chuyền với khuôn mặt đăm chiêu, rầu rầu. Những đồng sự tôn trọng sự nghiêm trang của tôi nên bảo nhau làm giúp phần của tôi khi thấy tôi lơ đãng không bắt kịp công đoạn. Đó là cách họ cám ơn ngầm Bonita, người supervisor luôn nâng đỡ và che chở cho họ.