Nói rồi, cô nàng vụt đứng lên, định bỏ đi. Tôi phải trì giữ tay nàng lại và lí nhí xin lỗi. Tôi nói mà như nghẹn trong họng: xin thông cảm, vì bây giờ chúng ta ở vào một vị trí hoàn toàn khác trước rồi.
Chẳng những Bonita đã không ưng với ý kiến của tôi mà trái lại cô nàng còn to tiếng lên: mày nói khác là sao, với tao mày suốt đời vẫn là bạn, chỉ có mày chê bỏ rơi tao, chứ còn tao lúc nào cũng nhớ đến mày.
Nàng giận nói lớn quá nên mọi người quanh đó đều liếc xéo nhìn tôi. Tôi lại phải giải thích: dù gì bây giờ Bonita cũng là xếp, tôi nghĩ giữa hai ta phải có một cái lề quí trọng, chứ không thể luông tuồng như ngày trước.
Bonita càng giận hơn. Nàng đập tay xuống bàn, giận dỗi. May thay chuông báo hết giờ vang lên, mọi người rục rịch trở lại chỗ làm. Tôi tiu nghỉu đứng lên, Bonita nói vói theo một câu: tao sẽ còn nói lại mọi việc với mày cho tới khi nào sự giải thích khiến tao nghe hợp lý. Mày sẽ không thoát được tao đâu, tao nhất định giữ mày làm việc ở ca tao, mày đừng mong xin đổi sang bin đinh nào khác.
Tôi nghe mà cảm thấy rợn người.
Ba line trở lại tiếp tục công việc, mỗi line đều do một leader trực tiếp điều động, theo dõi và uốn nắn các sai phạm khi có. Bonita là supervisor cả 3 line, nên di chuyển thoăn thoắt không ngừng.