Đường thênh thang song vẫn cứ hai tay bóp còi inh ỏi. Thấy tôi say sưa bóp chiếc còi trên xe nàng, vợ tôi cứ ngửa người ra cười rũ rượi và nhoài người ra mà lắc lư kẹp cần số lái băng băng.
Có lúc nàng chúi hẳn về phía trước và lái hăng say đến độ cả người sục sịch tới lui như người đập lúa. Mồ hôi mồ kê vã ra mà vẫn không nhả tay lái, tôi tưởng cô nàng vừa nhắp rượu say nên lái lướt càn bất kể đèn xanh, đèn đỏ, ngã tư, ngã rẽ.
Tôi run quá, phải chồm lên bíu lấy phía sau lưng vợ, điều chỉnh cho cái kèn vào đúng vị trí miệng tôi, tạm dùng môi bặp vào mà thổi cho kêu toe toe, trong khi lòn hai tay kềm hai mông vợ mà giữ cho nàng ngồi lên cần số nhấn ga cho xe chạy thẳng đường.
Được sự giúp sức của tôi, nàng reo lên phấn khởi. Tay nắm chặt vô lăng nàng nhích tới nhích lui, nén cây láp dập liên tu vào ổ xi lanh đầy mỡ. Tiếng phì phọp kêu lên, cái kèn cứ nhúc nhích kêu rầm trong miệng tôi, trong khi cái cần số cứ bật bung bung giữa háng nàng.
Tôi chuyển tay bợ đít nàng, co bàn tay kia lên mò cái kèn hơi bỏ trống và thi nhau vừa miệng, vừa tay bóp mạnh bạo tới tấp. Cô vợ tôi chì thiệt, nghe còi kêu như thúc lính tiến lên, nàng chà ịn bắp vế vào cần số đu đưa, thả tay lái ra mà ôm chặt lấy tôi cà miết.