Rồi buồn buồn tôi gục ngủ vùi trên trang báo đang đọc dở, khi nàng về thấy thế lại nức nở kêu rên. Nàng nhận hết phần lỗi do bỏ rơi tôi và xoắn xít nâng tôi dìu vào giường cạnh đó.
Tôi trấn an hết lời, nhưng nàng vẫn không chịu nghe theo. Cho đến một hôm, nàng về báo tin với tôi một job fair nào đó sắp khai diễn. Nàng huyên thuyên kể với tôi về những cơ quan tham dự vào kỳ hội việc làm này và nàng khuyến khích tôi cùng đi dự với nàng cho biết.
Tôi thờ ơ ừ hử cho qua vì không còn tin tưởng gì ở các cơ hội tìm ra việc làm tại các fair, phiết như thế. Rồi tôi cũng bỏ lãng quên, không một chút nhớ nhung gì. Đến ngày mở hội, nàng sửa soạn hớn hở và lôi tôi đi.
Thú thực tôi bước theo là cốt để vợ yên tâm chứ chẳng phải vì nao nức đi thử thời vận. Tôi lò dò ghé qua các gian hàng, mỗi nơi giúi vào tay các tờ quảng cáo về các chương trình hoặc việc làm của họ. Tôi nhận mà chẳng biết rồi có đọc hay chăng.
Đang khi còn lưỡng lự, phân vân thì vợ chồng kéo nhau vào một gian hàng của hãng điện tử gần đó. Nơi đây đang có kế hoạch tuyển chọn những dây chuyền làm việc đủ các ca.
Vợ tôi xăng xái hỏi, người nhân viên tiếp đãi ân cần. Ngay lập tức họ đưa đơn để yêu cầu mọi người điền và nộp lại luôn. Vợ tôi nhắc nhở tôi và nàng xun xoe đốc thúc tôi, sợ tôi từ chối. Tôi cũng chiều ý vợ, quẹt cho xong tờ đơn và đưa cho nhân viên hãng. Chẳng ngờ, họ xem qua và mời tôi hôm sau đến phỏng vấn liền.