Ngày hôm sau, Công ở nhà chờ đợi hai vợ chồng Dân, nhưng mãi đến 10 giờ mà chưa thấy ai đến. Chàng nóng lòng mong đợi với vẻ mặt buồn rầu, tưởng giấc mơ đã tan thành mây khói. Công mừng rỡ nghe tiếng chuông gọi cửa reo vang. Chàng vội vàng chậy ra đón vợ chồng Dân.
Dân và Huệ đồng thanh xin lỗi bố, vì thình lình có người bạn đến thăm nên phải để bố chờ đợi lâu. Dân có vẻ ngượng nghịu và lo lắng khi gặp cha. Công dẫn hai con vào phòng khách. Chàng ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Huệ và Dân. Chàng rót rượu vang đưa mời mỗi người một ly.
Căn phòng im lặng, không tiếng động. Người nọ chờ người kia lên tiếng trước để bắt đầu cuộc thảo luận. Công nhìn Huệ và Dân cũng như hai vợ chồng Huệ nhìn Công chờ đợi.
Đã đến lúc Công phải lên tiếng trước : ” Hôm qua Huệ có cho bố biết, các con gặp khó khăn trong vấn đề sinh con và cần sự giúp đỡ của bố. Trước khi quyết định, bố muốn biết, Dân con đã suy nghĩ kỹ chưa khi con đồng ý việc bố cho Huệ một đứa con ? Con có thấy sự gì sai trái trong việc này không ? Nếu con còn thấy những gì vướng mắc khi đứa bé ra đời thì chúng ta hãy dừng lại. Đừng để tình cảm cha con, vợ chồng phải đau đớn khi sự việc đã xẩy ra. ”
Công nhìn Dân và Huệ cũng nhìn Dân, chờ đợi câu trả lời cuả chàng.