Nghe cái giọng trẻ con đòi hỏi, chúng tôi càng buồn cười thêm nhưng tôi cũng trêu lại hai em
– Rồi yên chí đi, mỗi đứa một mâm ăn cho thoải mái được chưa, thế là nhất hai ông tướng con rồi đấy nhé
Bây giờ thì bé gái tiếp tục trêu
– Còn em nữa chứ, em chỉ cần làm phù dâu là được rồi, em chẳng cần ăn đâu
– Được chuyện đó thì duyệt, chẳng sao cả
Câu chuyện của chúng tôi tiếp tục được một lúc nữa thì tôi cùng bé gái bê mân đi rửa. Mai ở trong nhà cũng chạy ra làm cùng chúng tôi. Trông gương mặt then thùng tuy nhiên đầy thích thú tôi cũng hiểu phần nào tâm trạng của Mai. Rửa bát xong thì tôi rủ mai đi chơi. Trời tối, lành lạnh nhưng Mai cũng thích đi. Hai người đi sát nhau để có thể ấm hơn đôi chút. Ra đến bờ đê thì chúng tôi ngồi xuống. Tự dưng Mai dựa vào người tôi mà nói
– Đấy hôm nay anh nhìn thấy hết rồi nhé, đến lớp mà kể với ai thì đừng có mà trách em đấy !
– Biết rồi có ai điên đâu mà kể chuyện đấy ra cơ chứ, mà sao lúc đó biết anh đang nhìn em mà em chẳng nói câu nào vậy?
– Như thế mà anh cũng hỏi được là sao, em coi như là người của anh rồi còn gì nữa, trông mặt mũi thế này mà khờ thế không biết
– Thế cơ à, thế sao lúc ăn cơm nói mấy câu như vậy, mà đã bỏ đi rồi là sao ?
– Trêu như thế thì làm sao mà không ngượng cơ chứ, cứ nói thẳng vào mặt người ta như thế à, mà lần sau cũng không được trêu em như thế nữa nghe chưa !
– Nhưng trông em là anh muốn trêu em lắm rồi đó, vì yêu thì mới trêu như vậy chứ !