Tôi cố gắng đè Mai ra rồi đưa tay xoa chầm chậm lấy cái bụng phẳng phiu. Mai gạt tay của tôi ra mà nói
– Em đã bảo thôi mà nhỡ có người thì sao, anh tìm một chỗ nào kín kín đi anh, nếu tìm được em chiều anh luôn đó
– Thế hả được rồi anh biết một chỗ hơi bị kín mà chẳng có ai biết cả yên tâm đi
– Ở đâu thế đừng bảo em là ra bãi tha ma nhé, em chịu thôi, ra đấy bây giờ có ngày chết luôn đó
– Không phải. Em biết chỗ cây rơm nhà mình mà hôm qua mới gặt xong đó, tối như thế này chẳng có ai ra đó đâu, Rơm thì chưa khô, cũng chẳng có ai mang về đun cả, chỗ đó gần nhà lại chẳng có ai chú ý cả, ra đi em
– Nhưng em vẫn sợ !
– Đã làm thì chẳng có sợ gì cả, chẳng qua hủ tục của làng mình nó lạc hậu thế thôi mà, đi đi em, mà có gì thì hai chúng ta cùng chịu chứ em có phải chịu một mình đâu mà lo, nào đi với anh
Tôi và Mai lại cùng đi về nhà. Quả thật thì chẳng có ai ở chỗ đó cả. Đột nhiên Mai khựng lại mà nói
– Nhưng mà anh ơi bọn trẻ con hay ra đây chơi lắm đó, nhỡ bọn nó nhìn thấy mà mách mẹ thì chết đó.
– Bọn nó đi xem chiếu bóng hết rồi, yên tâm đi, muộn chưa chắc bọn nó còn ra đây đâu. mà có thì cũng cho bọn nó xem một chút thôi đã làm sao đâu nào.
Tôi và Mai lại ngồi xuống nói chuyện. Mại khẽ dựa vào người tôi, mùi bồ kết từ mái tóc mềm mại khẽ toả ra làm tôi dễ chịu vô cùng. Mai khẽ thủ thỉ mà nói