Thành nói xong thì đi thẳng để lại cho Huỳnh cái nhìn ngơ ngác . Anh nghĩ thầm:”Cái bãi rác cao ngời ngợi thì làm sao leo lên đây . Cả đám người kia đang bưới móc biết ai là con Tươi , biết ai là con Muống”. Huỳnh bỗng thở dài chán nãn. Thằng Cường và thằng Sâm hai thằng nhìn anh rồi nhìn nhau ra vẻ ngao ngán .
Huỳnh chợt vọt miệng nói:
– Thôi …
Huỳnh định nói:”Thôi mình về!”. Nhưng anh nói chưa dứt câu thì tiếng ai đó từ bên kia đường vọng qua:
– Anh là anh Huỳnh phải không ?
– Cô là .
– Tôi là Tươi .
Anh chợt nhìn cô gái ấy mà thấy tội . Từ trên đầu trở xuống đều hôi thối bẫn thĩu , quần áo rách bươm . Trông cô ta trạc tuổi đôi mươi . Tươi chợt la to:
– Muống, lẹ lên! Anh Huỳnh nè .
Ai đó từ sau lưng gian nhà lá ọp ẹp ló đầu bước ra và chạy thẳng tới vẻ mặt mừng rỡ , mở miệng chào:
– Chào mấy anh, mấy anh ở bển …
– Thì chứ sao, nhìn dáng dấp bọn ảnh kìa, đẹp trai quá, “mơi”.-Tươi nhí nhảnh trả lời .
Huỳnh chợt vọt miệng lên tiếng:
– Tụi em có nghe anh Thành nói …(anh tỏ ra lúng túng) mấy em biết mục đích của tụi anh ?
– Biết chứ, nghe nói làm cái này có tiền nhiều lắm. Tụi anh biểu sao, tụi em làm vậy .
– Còn cái khác anh cần đâu, em kiếm ra chưa ?
– Có rồi, nó ở sau lưng nhà em đó (chỉ về hướng có căn nhà nhỏ nằm đơn lẻ xa khuất) .Em ngày nào cũng thấy nó …