Sáng sớm hôm đó, ngày 17 tháng 12 năm 2000, anh thức dậy thật sớm mặc dù anh chỉ ngủ vỏn vẹn có ba tiếng. Thằng Cường và thằng Sâm cũng thức . Nhìn thấy Huỳnh, thằng Sâm chợt vọt miệng:
– Cha chả, anh Huỳnh tươi rói ta ơi, chắc có tin tốt chứ gì .
Huỳnh ung dung trả lời trên môi còn điểm một nụ cười ruồi đắc ý:
– Chú em mày cũng tinh mắt lắm. Đúng rồi , tin tốt . Gom hết các thứ đi hai đứa, mình đi ngay để kịp chuyến xe về miền Tây .
Thằng Cường chợt vọt miệng hỏi:
– Đâu vậy anh Huỳnh?
Huỳnh trả lời gọn lỏn như sợ chiếm mất hết thời gian:
– Sa Đéc !
Chuyến xe từ Sài Gòn về Sa Đéc cũng phải mất cả hơn nữa ngày . Cả bọn đâu có quen đi “xe mười hai chỗ ngồi” đâu, nên dọc đường có đứa nhức đầu, có đứa đau bụng, và còn có đứa ói mữa .
Thằng Thành đón bọn họ ở bến xe Sa Đéc . Nét mặt nó hớn hỡ , miệng cười toe toét nói năng không nghĩ . Không biết nó vui vì nó sắp trúng mánh Việt Kiều hay là vì thực sự nó gặp lại người bạn từ thuở ở truồng tắm mưa, cái thời xa xưa như trái đất mà giờ đây nó còn chưa biết Huỳnh là người nào trong cả ba đứa .
Huỳnh có được số phone của thằng Thành là cũng nhờ em gái của nó lấy chồng Việt Kiều qua định cư ở Orange County . Dạo đó anh tình cờ đi chợ , bỗng ai đó gọi “anh Huỳnh” và thế là bây giờ anh mới có dịp gặp lại thằng Thành. Anh chỉ nhớ là lúc nhỏ anh hay gọi nó là thằng Thành Lúa .