– Cám ơn người đẹp đã giúp cho anh!-anh bỗng chợt nói .
– Cám ơn em ? Chuyện chi ?-cô tiếp viên tròn xoe đôi mắt trong rất đang yêu ngây ngô hỏi.
– Cám ơn em đẹp thế thôi-anh nói và nhoẽn miệng cười duyên.
Thế là xong, anh trở về nhà ngủ một giấc ngon lành . Sáng sớm anh thức dậy, anh liệt kê những thứ cần thiết cho cuốn phim mà anh đã tính vào tối đêm qua . Anh vừa lẩm nhẩm trong miệng vừa viết xuống giấy: quay phim đã có, người quay phim đã có, chuyên viên ánh sáng đã có, quần áo, make-up . “That’s it! chỉ cần bấy nhiêu thôi là có thể làm được cuốn phim này rồi ha ha ha”-anh vừa cười to vừa nhìn cái list chỉ vỏn vẹn có ba thứ . Anh nói tiếp: “Vậy là mình mau đặt vé máy bay thôi”.
Chuyến bay cất cánh lúc bảy giờ tối đêm 15 tháng 12 năm 2000 . Cùng đi với anh có Trịnh Cường, chuyên gia quay phim và Cao Sâm , chuyên gia ánh sáng . Mười tám tiếng ròng rã trên máy bay cuối cùng thì anh cũng đáp xuống phi trường Tân Sơn Nhất . Sau khi check-out tất cả các hành lý thì cả bọn đi tắc-xi tới khách sạn Hữu Nghị.
Đêm đó cả hai người bạn anh đều ngủ say, chỉ riêng anh thì vẫn ngồi tính toán. Lật cuốn sổ điện thoại, anh tìm tất cả các đứa bạn ở Việt Nam mà anh vẫn còn liên lạc mấy năm qua. Anh nhấc phone nói dăm ba câu với ai đó rồi lại cúp phone, rồi lại nhấc phone nói với một người khác, rồi anh lại cúp phone . Đã ba lần như thế rồi mà trên mặt của anh vẫn chưa hiện một nụ cười . Anh nghĩ thầm: “Chỉ còn lại thằng Thành là niềm hy vọng duy nhất, để mình gọi cho nó ngay”.