Bà hội đồng ngồi buồn, nhìn ra cửa mông lung. Hôm nay là tuần thứ 2 “con quỷ cái” ngự trong nhà bà! Bà biết, giờ đây
bà là con số không trong nhà nàỵ Những gì bà nói ông đều phớt tỉnh ăng lê, tệ hơn nữa, ông còn sỉ vã vào mặt bà:
– Bà bỏ cái thói nhỏ nhen ấy đi! Quý nó không hẹp lòng như bà nên tôi mới lấy về, những gì bà nói đề là bịa đặt. Đó
là tôi chưa tính những lúc bà hành hạ, đánh đập nó. Nếu không vì cái tình vợ chồng mấy chục năm nay thì bà đã không
còn hiện diện trong nhà này . Nhưng nếu bà thấy ở đây không được thì cứ về nhà thầy U bà mà ở …
… những tiếng xỉ vã ấy cứ vang lên trong đầu bà suốt tuần nay, cộng thêm những tiếng dục vọng phát ra từ căn
phòng ấy làm bà muốn điên lên được . Về nhà Thầy U ư ? ai chứa ? mặt mũi đâu mà về ? … Thôi, đành bày keo khác
vậy !
Và sáng nay, khi ông Hội rời khỏi nhà, ba cho con bé hầu gợi Quý ra toà đại sảnh nói chuyện. Quý thấp thỏm ra gặp bà cả với nỗi âu lo hiện ra trong khoé mắt.
– Ngồi đi em, ngồi xuống uống trà, ngắm nắng …
“lạ quá, sao hôm nay bà ấy tốt đến thế” Quý vừa ngồi, vừa thầm lo trong bu.ng.
– Chị cho gọi em ra đây là để nói lời xin lỗi, hai tuần nay, vì ghen mà chị đã hành hạ em, mong em thông cảm cho cái cảnh có chồng như không của chị …