Đi song song hai bên nàng là hai đoàn vệ binh tinh nhuệ, vừa đi vừa dóng trống. Nàng xuất hiện như một vầng trăng soi sáng trong muôn vàng ánh sáng của vạn vì sao . Giáng đi nàng ung dung, khuôn mặt nàng tự tại mới đẹp kiêu thư làm sao, dẫu cho xác người dày đặc, máu tanh bay ngất trời. Nàng được đưa lên thành đài cao nơi cách xa với mặt đất cả trăm trượng, cách xa với mùi máu người tanh tưởi . Áo quần nàng được cẩn mẩn bỏ ra . Dưới ánh mặt trời chói chang của giờ Mùi, thân thể nàng rực sáng hơn cả ánh sáng ở chung quanh. Nàng đẹp hơn thiên thần! Bất giác tên bạo chúa phải bỏ ngai vàng ào đến ôm lấy chân nàng, mong nàng hãy thay đổi ý định. Nhưng không! Nàng đã một mực chết vì nước vì dân, nàng thừa biết rằng cái chết của nàng sẽ làm sĩ khí của quân khởi nghĩa gia tăng, đạo quân của cha nàng sẽ chiếm được thành đô và ngày tàn của tên bạo chúa sẽ tới .
Mải không thuyết phục được nàng, bạo chúa đành quyết định ban hình xử trảm. Bốn tay đao phủ trói chặt nàng vào cái trống da đặt nằm dọc trền thành đài, cho nàng choàng tay ôm vào thành trống, ngực úp vào bụng trống. Đầu nàng đeo gông, tóc xõa hai bên dài chấm đất. Một tiếng trống vang lên, hai tiếng trống vang lên, và ba tiếng trống vang lên. Bạo chúa Ngu Vương lột trần hết long bào đứng sừng sững phía sau nàng, vẫn một lời năn nỉ cầu xin nàng. Và vẫn không một câu nói nào thốt ra từ miệng nàng. Bạo chúa thất vọng bước đến bên nàng, phủ phục lên lưng nàng, cố đưa dương vật mình vào âm động trinh nguyên của nàng. Ba hồi trống vang lên, kế theo là lời năn nỉ của ngài . Vẫn không lời nói nào của nàng Siêu Cung, nhà vua từ từ đưa dương vật vào sâu trong âm cung. Không thấy sự co giật nào của nàng giống như nàng Tơ phi lúc bị xâm phạm, nàng như đã giao linh hồn mình vào cõi thanh trần. Trong khi tên bạo chúa bắt đầu hì hục. Cùng lúc nước mắt ngài rơi lả chả, trên lưng nàng tiên nữ Siêu Cung. Ngài đang khóc cho đóa hồng nhan vĩnh viễn sẽ ra đi trong chốc lát, ngài đang khóc cho một lần giao phối sau cùng của ngài và nàng, cho một mối tình sắp chết …