Khải mình trần với chiếc quần Jean, gẩy cỏ khô thành một đống nhỏ mời Duyên ngồi. Nàng ngồi trên đóng cỏ, Khải cũng ngồi xuống, bên cạnh nàng. Khải quàng tay qua vai Duyên. Nàng cố gắng gỡ tay Khải nhưng không đưọc, đành chịu thua. Bây giờ Khải mới trả lời ”Dũng ra phố mua mấy cuộn giây thép gai ”
Bàn tay Khải bóp vài cái vào bả vai, rồi qua lưng xuống mông, tiếp tục câu trả lời ”Thực sự thì anh yêu cầu Dũng đi đâu đó một lúc để anh có dịp gần em một mình ”
“Tôi không tin, anh Dũng ra đi để anh ở lại một mình với tôi? ”
Bàn tay Dũng bóp mông bên này rồi chuyển sang mông bên kia và nói ”Đúng vậy, Dũng đã đồng ý ”
Duyên cảm thấy thích thú bởi bàn tay nóng hổi của Khải. Nàng khó tin Dũng bỏ đi để Khải gần nàng khi
chồng vắng mặt. Nàng nhớ lại lời Khải nói tối qua Dũng đã thấy bàn tay anh ta trên vú mình mà không nói gì, ngược lại còn làm cho nàng vô cùng sảng khoái. Có thể Khải đã nói đúng. Nửa tin, nửa ngờ vì Khải là người việc gì cũng dám làm, ngay bây giờ chàng đã đạt được mục đích ngồi kế bên nàng ở một nơi vắng vẻ chỉ có hai người.
Với một bàn tay, Khải xoay mặt Duyên đối diện với chàng và sửa soạn hôn. Nàng cố gắng quay mặt đi nhưng với bàn tay cứng như sắt, nàng buộc phải chịu để môi chàng bịt miệng không thoát được lời phản đối.