Hắn đến bên giường ngồi và ngồi cạnh Huyền. Rồi nâng cằm Huyền lên. Hắn thấy trên khéo mắt của Huyền đang tuôn ra các giọt lệ. Lấy tay lau nước mắt trên mặt của Huyền. Hắn nhẹ nhàng nói:” Thôi đừng khóc nữa em. Anh không muốn ép em đâu. Vì thực tình anh rất yêu các cô gái xinh xắn như em. Cho anh xin lỗi nha, anh chỉ đùa em đó thôi mà. Nếu em thấy không thích thì anh sẽ không có các lời nói như vậy nữa. Anh về đây. Từ nay về sau thì các em cũng chẳng bao giờ phải gặp anh nữa đâu. Anh về nha’’.
Hắn nói xong liền đứng lên và đi ra cửa. Hắn quả thật không thể nào muốn cho một cô gái như em khóc cả. Thế nên hắn cũng không muốn ép nàng nữa. Thế nên hắn phải đi về thôi. Đành bỏ phí em Huyền này vậy. Mà hôm nay cũng vẫn là một ngày may mắn của hắn rồi. Vì ngay sáng nay chẳng những được phá trinh Mai. Mà lại có cô vợ hiền thảo như nàng nữa. Nên dù bỏ phí bé Huyền này cũng chẳng tiếc gì cho lắm.
Nhưng vừa đi ra đến cửa hắn nghe thấy tiếng khóc nức nở và khóc thật lớn của Huyền. Tiếng khóc thật nao lòng. Làm cho hắn cũng thấy bất nhẫn. Hắn phải quay lại và nhìn lại Huyền. Đúng là Huyền đang gục mặt vào hai tay mà khóc và hai vai thì run lên vì khóc. Bất nhẫn quá lên hắn phải đứng từ đây mà nói cho nàng nghe.
– Đừng khóc mà em anh xin lỗi mà. Cho anh xin lỗi nhé. Bây giờ anh đứng đây cho em trút giận. Em muốn thế nào cũng được mà. Anh muốn cho em hết giận. Đừng khóc nữa mà. Quả thật là anh không thể chịu được khi mà thấy em khóc như thế này.