Xem ra con Li có nhiều điểm khác biệt với con nặc nô Mễ, thực là khác nhau một trời một vực. Một đằng thì lụp chụp, láu táu, nghiến ngấu như sợ ai giành giựt mất, nên tham dự vào cuộc chơi là hùng hục, điên cuồng. Còn một đằng thì điềm đạm, đủng đỉnh như dạo chơi xem cảnh. Cho nên, xem ra tôi thích bé Li hơn.
Về ngoại hình thì con nhóc Li có vẻ dịu dàng, thon thả và thứ gì nó có đều vừa vặn, không xồ xề, gớm ghiếc như nhỏ Syl. So với người nước ta, hẳn nhiên xứ ngoại vẫn nhỉnh hơn, thân hình ô dề, kịch cợm là cái chắc, nhưng dù gì cũng có kẻ này người khác.
Con Syl thứ gì cũng ngán ngẩm, lại thêm kiểu cách ăn cướp ba trợn nên huỳnh huỵch bắt người cùng hội cùng thuyền phải gia nhập tàn bạo theo. Trái lại, con Li thì nhẹ nhàng, khoan thai, lại thêm chút thi vị lãng mạn và e dè lịch lãm nữa.
Chẳng hạn khi hai đứa tôi nhèo nhẹo đeo nhau, con nhỏ đã phải biết mà cũng chỉ rên rẩm, xiết kẹp chứ có đâu nhồi lên nhồi xuống kinh khiếp như con ngựa bà. Đánh vật với con Li có mệt (hẳn nhiên rồi), nhưng chưa đến nỗi phải cồn cào rũ liệt, nên qua một phùa thì nhủng nhỉnh mình lại có thể dự ngay phùa kế tiếp chỉ sau một thời gian ngắn.
Con Li lại biết tương nhượng, cũng đòi hỏi ra trò mà khép nép van xin chứ có đâu oang oang kêu réo như kẻ cướp. Tôi càng thích cái vẻ nũng nịu của nhỏ, chả vậy mà tôi thủ thỉ kể lể hết tâm sự với nó.