Tôi nói với con nhỏ: ngồi gần mày, tao học gì được. Nội cặp vú mày phập phồng, phập phồng, tao đủ quên mẹ nó hết trơn. Còn mông mày cũng ngoáy lia ngoáy lịa, tao chưa té nhào là may, đó là chưa kể bữa nào mày hớ hênh để”lộn tẻ”thì bỏ bố. Con nhỏ nhăn nhở cười, miệng tàm hoạp như cái vỏ ốc ở giữa háng nó. Nhìn cái màu son toe toét, tôi bắt rùng mình, tôi nghĩ tới ngày hành kinh của nó, chắc cái dưới cũng y hệt cái miệng của nó hiện giờ chớ chẳng chơi.
Tôi còn đang bung xung thì con nhỏ chồm dậy vít mặt tôi hôn cái chụt lên môi. Cha mẹ ơi, hai môi nó ngấu nghiến hút chặt lấy miệng tôi như con đỉa, son bôi nhây nhớt cả ra. Tôi đỏ rần mặt vì thẹn, tôi cố xô con nhỏ, nhưng nó ôm tôi cứng ngắc. Cả canteen đông cựa người, vậy mà ai cũng thản nhiên coi chuyện tụi tôi hun nhau như hổng có.
Tôi giận điên người, còn con Mễ thì cười hềnh hệch thú vị. Chuông reo, nó lôi tôi xềnh xệch chạy vào lớp. Tiếng ông thày Do Thái lại rào rào như mưa đổ, tai tôi ù tịt, cứ lòng vòng trong đầu cặp môi nhầy nhụa của con Mễ dày xéo ở miệng tôi. Con nhỏ thỉnh thoảng nhìn sang tôi cười mím chi cọp dễ nực.
Tan học, nó vây tôi như mật vụ vây tù. Nó níu tôi đùn về xe nó. Xô tôi lọt vào ghế rồi, nó đóng sầm cửa lại. Nó quẳng tập vở ra ghế sau rồi hấp tấp cởi áo ra bảo tôi: nè, mày coi vú tao có gì dễ sợ như mày nghĩ mà mày trốn chạy nó dữ vậy. Tôi giả bộ nhắm tịt mắt lại để khỏi nhìn, nhưng trong lòng thì tò mò muốn nghía một lần cái vú thiệt sự của Mễ xem nó ra sao.