Lát sau, tôi gạn hỏi con Mễ. Nó trả lời dễ ợt: nó hỏi tao ưa mày ở chỗ nào. Tôi cũng bắt tức cười, nhưng cũng vui bắt vô câu chuyện: vậy mày nói ưa tao chỗ nào. Nó liếc qua liếc lại, không thấy ai để ý, nó thò tay bóp luôn vô dái tôi mà đả đớt: chỗ này nè. Tôi quê một cục.
Tôi hạ giọng nói với nó: mày bị ma ám rồi, lúc nào cũng bị ám ảnh vì cái của nợ đó. Nó vênh mặt lên: tao không ưa cái đó thì còn ưa cái gì khác. Rồi nó vuốt má tôi giữa đường giữa sá. Nó vuốt còn nẩy cái vú cà vô cánh tay để trần của tôi nữa. Tôi cảm thấy mớ thịt mềm mềm nên biết chắc là nó không bận lót bên trong.
Tôi ghé vào tai nó hỏi: bộ mày để vú trần hả. Nó gật đầu. Tôi những muốn thò tay bóp một cái mà không dám. Nó càng ưỡn vú sát vô cánh tay tôi, nhõng nhẽo để cái vú trầy trật đè lên thịt da tôi mời gọi. Tôi nực liền, không còn thiết giờ học kế nữa. Tôi hối nó: tao đang đau bụng, mày chở tao về nhà dùm một chút.
Con nhỏ quính lên chấp thuận liền. Nó chụp cái backpack và rề rề kéo tôi theo. Lên xe, nó chưa kịp nổ máy thì tôi đã ôm gọn lấy nó hôn và lòn tay vô kẽ áo rờ lên vú nó. Con nhỏ nhận ra tôi xạo ke, nhưng cũng vờ vịt: mày để tao mau đưa mày về, hông thôi mày ỉa thúi rùm trong xe thì hôi chết. Tôi nói với nó: mới bóp sơ vú mày mà tao đã bớt thốn liền. Nó cười ỏn ẻn: mẹ mày chớ bớt thốn, chớ hổng phải mày đang thốn chỗ khác à. Tôi cáu nên khẹc luôn: mày có chở tao đi hay là mày muốn tao ngồi sụp xuống bú mày tại chỗ luôn.