Trên đời này tôi chưa thấy đứa nào lì lợm như con nhỏ Mễ. Tôi đã từng nói với nó: mày dòm tao khẳng khiu chút nị như vầy, liệu có làm mày sướng ích gì đâu. Trong lớp thiếu gì đứa mết mày bằng chết, người nó to, củ nó bự, mày cáp vô với tụi nó thiệt xứng, mày tha cho tao đi, có được hôn.
Con nhỏ nói tỉnh queo: tao hồi giờ chưa thương đứa nào. Ai dè gặp mày, tao đếch nhả ra được. Mày nói gì kệ mày, tao đeo cho tới chết. Mày mà bỏ ngang tao, tao thưa là mày hiếp dâm tao, ở tù rục xương, đó con.
Cái kiểu nói ngựa rượt của nó như vậy thì tôi còn nước non gì trốn nổi. Ở cái đất Cali này, tôi đã mồ côi thấy mẹ, bây giờ đi sang tiểu bang nào, lớ nga lớ ngớ có quen biết chi ai, có mà ăn cám xú chớ ngóc đầu lên gì nổi. Còn cứ lẽo đẽo ở lại thì coi như”đời tàn trong ngõ hẹp”rồi còn gì.
Đêm năm canh nằm nghĩ mà sầu đời quá đỗi. Thân phận tôi nào khác gì người tử tội đang chờ ngày lên máy chém là tiêu. Tôi tơ lơ mơ ì ra một đống, hổng thèm nói năng gì hết.
Con nhỏ đang cưỡi ắc ê kêu nhong nhỏng lên: mày ăn gian, tao lao động thấy mẹ mà mày xà lơ xà bát. Tao hổng chịu đâu. Và nói nó và đập thụp thụp lên ngực tôi, tôi lính quính gác hai tay thành chữ X đưa ra đỡ.
Con nhỏ vừa đấm vừa cà, tôi có cảm tưởng như cái hột cà phê trong háng nó đang bị cái cột cối của tôi nghiền nát, kêu rạo rạo. Con nhỏ đánh rồi mệt, mồm há to thở râm rấp, vậy mà nó có chịu ngồi yên đâu.