Anh ta than cũng tại tư tưởng đòi”trả thù dân tộc”mới nên nỗi. Đè đầu cưỡi cổ mình là tây u với mẽo miếc, giờ trả thù lại nhè ba con Mễ, vốn chẳng biết A Lam là cái xứ nào. Nhưng ta thì cứ tóc vàng mắt xanh là có thù nặng. Hí ha hí hửng khoe rầm trời: tớ vừa địt được con nọ con kia. Ai dè qua một lần ớn lên tận cổ.
Bây giờ nhỏ bạn cùng lớp đang cho tôi vào rọ. Tôi làm mà lòng chẳng thấy vui. Giả như nó chịu cho tôi chỉ bóp bú vú hay cùng lắm cạp mút lồn nó thôi thì đỡ khổ biết bao. Tôi đem điều kiện đó ra gạ nó, nó gạt liền. Nó bảo tôi bú cạp thì chỉ mình mày sướng, còn tao hổng lẽ được sinh ra để mày bú táp thôi sao. Vậy thì ba má tao chơi nhau đến mang bầu đẻ tao ra làm gì. Mày đòi hỏi vậy là trái thiên nhiên, là ích kỷ, là xỏ lá, là ăn cướp, là mất dạy, là đểu cáng, là bất nhân, là… (nó giận líu cả lưỡi không kịp tìm ra một từ nào nữa nên nói đại) cái lồn.
Đấy, các cụ thử nghĩ mặt mày tôi hào hoa, sáng láng thế này mà nó tương cho cái tên như chỗ lỗ nó đi đái thì còn ra cái thống chế gì nữa. Cho nên tôi ức là phải đụ cho nó một phát để cấm nó nói hỗn. Nó chỉ chờ có thế là vung bắn giò ra cho tôi bò lên nắc đã đời thì thôi.
Cho nên tình yêu là cái vòng lẩn quẩn, càng buộc càng bị xiết chặt, còn buông ra thì cũng không yên. Chả thế mà cái ông nhạc sĩ bị bồ đá mới cất tiếng than: đường vào tình yêu có trăm lần vui, có vạn lần buồn. Ôi, sao nghe lâm ly, bi đát, khốn khổ, khốn nạn cái sự đời quá nhỉ?