Cứ nghĩ đi, đêm năm canh chàng cao lênh đênh vác con bé như con dế trên bụng (vì sợ đè lên nó nhỡ nó xuôi thẳng cẳng khi đang giập phình phình thì lôi thôi với có bót to) thì ai nín cười. Hay bà như gốc đa mỗi lần muốn chìu anh lùn tịt để anh bú ti một tí cứ phải khom người mỏi bỏ bu thì anh mới ngậm mút được. Chao ơi là thế thái nhân tình.
Đối với con nhỏ Mễ, tui giống như cái vung người ta đậy bánh căng nhỏ chút nị, còn nồi niêu xoong chảo của nó ví như nồi nấu cho cả chục người ăn thì kham sao cho được chớ. Vậy mà tôi phải è cổ ra phục vụ nó, con nhỏ tinh như ma, hó hé là nó đoán ra liền tôi muốn bỏ của chạy lấy người. Nó ôm riết đếch cho thoát.
Lại nữa cái thứ tôi cũng mắc dịch, tâm thì bảo đừng đừng, mà áp vô mớ vú nó là quên tiệt hết. Nó lại có cái kiểu nũng na nũng nịu đáng ghét làm sao. Tôi chưa mò gì thiệt sự thì miệng nó đã nhong nhỏng: ui, du bóp vú mi đã quá. Bảo sao mà tôi chẳng từ chết tới bị thương. Còn nói gì, nó vều dài môi ra mà xin tôi liếm láp lên lồn nó thì thôi thôi, đừng bàn tới.
Lồn gì đã to, lại thâm; đã thâm lại mọng, đã mọng lại dầy, đã dầy lại sẵn nước. Nhìn không thôi đã thấy tối tăm mày mặt, còn nó thì banh tét háng ra nhử như đưa miếng thịt nhử chó.
Tôi đã cố dùng cường bạo cho nó tởn mà nó có ngán đâu. Tôi đã từng dùng đồ chơi thứ thiệt cột chặt hai chưn nó lại, nhét máy mở pin đàng hoàng, cho nó làm thúi be thúi bét lồn con ngựa bà ra, mà nó nào có kinh. Lúc đó, nó rung người lên hăng hắc, tay cố móc lôi máy ra, nước ọc như mấy bà ăn trầu kềm không nổi chất quết đầy ở miệng, nó ngắc ngư chớ ít gì. Vậy mà tôi tội nghiệp tạm kéo lơi ra một chút thì nó lại sủa ông ổng: mày nhét thì tao thốn, mà lơi ra thì tao ngứa liền được. Các cụ nghe có khiếp không.