Tôi nổi sùng, đếch thèm dùng tiếng tây tiếng u để cắt nghĩa cho nó, mà dùng toàn tiếng nước ta mà sủa cho nó hả: hoát cái con cặc, mày biết đếch gì tinh hoa thâm thúy của tiếng mẹ tao mà hoát với hoét. Hoát cái lồn. Tôi cáu quá nên nói bậy chẳng ra sao.
Con nhỏ tưởng tôi khen nên cười xuề xòa, pha tiếng Tây Ban Nha nghe mới độc: gracias, mucho gracias, tôi nghe muốn lùng bùng lỗ tai. Tôi hỏi nó: mày chửi tao hả. Nó lại nghĩ là tôi nói đã hết mệt nên xàng bậy lồn một hồi. Tôi phải pha tiếng Mẽo vô liền, để nó làm tới chắc tôi xỉu quá: nô nô, nốt dét. Nó hí hửng: ô kê, ô kê. Thiệt ái tình xuyên biên giới nghe trần ai khổ não vậy đó.
Tôi nằm đè trên hai mâm vú nó, thấy êm êm, lại có gió hiu hiu, tưởng thăng liền được. Ai dè con nhỏ lanh như chớp, khua tôi như dọng chuông vào lỗ tai: uếch kớp, nô xì líp. Tôi bực vô cùng: mẹ mày, nãy giờ có xì líp, xì lót gì đâu mà nhắng lên xì líp, xì cái mả mẹ mày.
Tôi như anh bất mãn, nhứt định tuyệt thực chớ hổng thèm xài tiếng nước người. Con Mễ đếch nghe ra thì tôi có cớ để phú lỉnh nó, nói là ngôn ngữ bất đồng, làm sao lấy nhau được. Nó có kiện ra ba tòa ông lớn thì cũng chẳng ai cho cái giải rút nào, trái lại tôi được đụ miễn phí mấy phùa là tốt rồi.