Thấy tôi có vẻ mệt, con nhỏ xốc tôi lên chuyển vị thế. Nó đằn ngửa tôi ra nệm và ngồi dạng giò ra để nắc thay. Cái lồn phều phào khí của nó thụt vô thụt ra kéo theo những sợi trắng đục thấy nhợn tổ bà. Con nhỏ vâm quá độ, lồn nhão vậy mà còn nứng, nên khi nó nhổm người lên thì khí phọt trào tèm lem thiệt tục.
Tôi đã từng xung trận với nhiều hạng người, từ những bà sồn sồn lông lùm xùm như rừng cấm, đến những em mới lớn háng nhẵn thín chưa mọc lông, nhưng tôi chưa thấy ai trời ơi, cà nhỏng như con nhỏ Mễ học cùng lớp. Thương tay nài cỡi ngựa thì lo kẹp chắc hông để khỏi bị vật ngã, đằng này ngựa lại chơi trèo cứ kẹp cứng lấy nài mà đá vung thiên. Cho nên tôi hết biết phải dùng danh xưng nào để gọi con nhỏ mới đúng.
Ngựa thì chắc hẳn rồi, nhưng là ngựa vía, ngựa chứng, ngựa lồng, ngựa hí, ngựa rượt, ngựa điên hay ngựa gì đây.
Những cái tên đó phần nào cũng đả động tới nhân cách của con nhỏ, nhưng riêng từng cái thì chưa đủ, còn gộp lại thì dài sòng sọc, đọc muốn trẹo quai hàm. Cuối cùng tôi nghĩ phải gọi chung chung nó là ngựa bà mới phải.
Tôi ngồi trên bụng nó mà bị đảo không ngừng. Nó kéo lết phần mông dầm dề trên nệm làm nhàu nhĩ hết trơn. Hai giò nó khuấy không nghỉ, lúc giơ cao, lúc co lại, lúc duỗi thẳng ra đạp phạch phạch, lúc kẹp nghiến như vắt nước cơm. Tôi tóe đom đóm mắt mà nó cứ cào cấu miết.