Tôi nghĩ bụng muốn chửi, con nhỏ dân Mễ mà cũng biết chơi chữ như người Việt. Nên tôi trả treo với nó”côn”mày”lòi”thì tao đang làm mà sao nó còn”lòng” nữa. Con nhỏ thấm ý nên rủa tôi te tua: ở đó mà cong, còn lâu, tao mà cong thì mày nhét cái mỏ lết vô điều chỉnh sao nổi.
Tôi cười con nhỏ lí lắc, nhưng khoái trò đốp chát của nó. Tuy vậy một tay tôi cũng đã lòn dưới váy nó để kiểm soát coi chân”côn”ra sao. Ai dè mới rẹt đám cỏ dại mọc um tùm thì đụng trúng ngay vũng nước, tôi la lên: bỏ mẹ,”côn”mày bị bể mẹ nó con heo dầu rồi. Kiếm chỗ nào ngừng lại ngay để tao bịn, hổng thôi nó chảy tràn lan uổng.
Con Syl khôn thấy tía. Nó xích nhổm người tới để chân đạp lút ga còn đít nó giở hổng lên khua inh tôi: mày đừng chờ tao dừng xe nữa, cứ xòe tay cho rộng bụm tạm đi, để nhớt trào ra hết thì xe lột dên thấy mẹ.
Tôi vội bụm cứng ổ côn mà nhớt vẫn chảy rì rì, con Syl cứ phải xục xịch để ổ côn nằm đúng vị trí tay tôi, còn dặn thêm: mày đút ngón tay vô bít lỗ dầu dùm, rồi tao mau tìm chỗ đậu xe, chớ mày”côn lòi”kiểu đó thì nhớt bung ra hết.
Tôi khoái vì lối nói đả đớt của con ngựa bà thì ít mà thích vì cả hai tay đang bận bóp vú với bịt lỗ côn thì nhiều. Sao tôi đã bóp vú con nhỏ nhiều mà bóp nữa cũng thấy chịu. Vú chi mà dồn một đống thật to, tôi măn cái núm thiếu điều tấy lên mà nhỏ còn la là mày làm qua quit, ngứa thấy tổ.