Sau khóa đó, tôi nghỉ học và không hề lảng vảng đi ngang trường, sợ con Syl chộp được. Riêng con Li thỉnh thoảng ghé thăm tại nhà, nó kể chuyện con Syl chửi tôi tới tát, nhưng mặc kệ, chỉ biết sau đó con Li và tôi đụ nhau tanh bành.
Thiên hạ vẫn cười tôi dại gái. Tưởng gì, chớ dại gái thì đã sao, nhất là gái đẹp. Nhưng cũng vì dại gái mà tôi chẳng bao giờ dứt khoát được bất cứ chuyện gì đến nơi đến chốn.
Nghĩ một đằng nhưng luôn làm một nẻo khác. Tỉ dụ, tôi tính trong bụng lẳng lặng bỏ trường mà đi, vậy mà cái miệng lại toon toon đi kể vào cái ống nhổ của con Syl. Nó tròn xoe mắt nhìn tôi sửng sốt, chất vấn tôi đủ điều.
Nó cho rằng vì nó ghen tương với con Li nên tôi giận. Rồi nó tự vả vào mồm nó đôm đốp, miệng tía lia xin lỗi. Tôi nói hết nước hết cái lý do tại sở cũ gọi đi làm việc lại nên không thiết học hành nữa. Vả lại, kinh nghiệm cho thấy học mãi ngu vẫn hoàn ngu.
Con Syl lại càng khóc rống lên vì cho rằng tại nó bu tôi không hở nên đầu óc tôi lúc nào cũng ám ảnh đến chuyện ăn nằm với nó mà lơ là chuyện học đi. Nó lăng xăng hứa là từ nay sẽ giữ điều độ, chỉ du dương khi nào tôi thích, chứ không lu bù như trước nữa.
Tôi suýt phì cười vì cái mồm loa mép dải của con bé. Nhưng xá kể gì, được người đẹp hiểu lầm càng vui, tại nó hay không tại nó thì cũng thế thôi. Cho nên tôi vuốt ve nó: mày phải để tao đi, có việc làm có đồng lương thì tụi mình mới tha hồ ăn tiêu vung vít, tao có sức mới thỏa mãn mày được.