Dè đâu con Li đem hết những điều tôi than vãn về con Syl ra đía với tôi: mày chẳng càm ràm là con Syl nó ăn hiếp mày sao. Mày vừa há miệng định nói, chửi nó là nó tọng ngay cái vú đầy họng mày cóc còn ú ớ gì nữa. Mày có ráng đạp vung nó té ra thì nó dùng cái thân gần tạ của nó đè mày dẹp lép. Mày nói giống như thằng”wrét lơ”bị địch thủ đè dưới sàn chờ đếm một, hai, ba vậy.
Tôi quê thấy mẹ. Đúng là có vậy thật. Chẳng những con Syl nó đè tôi hết cục cựa, nó còn khóa chặt tay chưn tôi rồi lết ngồi đặt nguyên cái mâm đít của nó lên mặt tôi chà lồn lia lịa bắt tôi bú đền tội. Nó rửa sạch sẽ còn đỡ, gặp khi vừa đái xong chả lau chả chùi mà xục vô thì có nước đầu thai hết nổi.
Lồn con nhỏ dầy cui, thịt ú na ú nần, xếp tầng xếp lớp, nước đái ứ vô khai rặc mùi vô biên, rúc mũi miệng vào đó khác nào quậy hũ mắm thúi. Đã vậy con nhỏ chưa chi đã xuất nhớt, chui cha mùi khai lẫn mùi khắm nó mới khiếp đảm chừng nào.
Nói về con Syl thì không còn sách vở nào tả hết. Dân nó khoái ăn đậu nên chất béo nhiều, đến lồn đoi cũng béo ngậy, khí xón ra đục ngầu, nút không cũng muốn ngộp, còn nói gì gặp thứ lợn cơn như ke, như bột, nó đã gờn gợn nước sông lại còn khắm hết biết.
Tôi bị mấy lần nên tởn. Mà con nhỏ đã xử là xử tàn nhẫn, cóc cho ngáp ngáp lấy hơi, bắt nút xùn xùn, còn kêu lấy tay bành mu lồn nó ra để nút tận bên trong mới chịu. Chu choa, bú nó chừng nào thì khí ộc ra chừng đó, mẹ kiếp, lồn nhóp nhép như lồn trâu.