Nó than là chưa ập vô tôi được bao lâu thì tôi đã bỏ đi. Tôi là thằng rất nhát thấy đàn bà con gái khóc nên rất mủi lòng. Tôi nói với nó: mày nghĩ tầm bậy, tao nào bỏ đi, tao trốn con mặt lồn kia, nó làm tao rầy rà bực mình quá.
Con Li hay ở chỗ là không khi nào nói xấu bạn. Trái lại nó còn có vẻ binh con Syl nữa. Nó kể lể: đàn bà có thương mới ghen, tại mày bay bướm lăng nhăng nên nó sợ, muốn giữ riết. Đáng lẽ mày phải hãnh diện chớ sao lại chê trách nó.
Tôi mượn dịp này để thử bài toán xem con nhỏ Li liệu có ưng chia xẻ tay đôi cái củ lẳng của tôi với con Syl hôn nên tôi cà khịa: mày nói vậy, để tao cũng đưa chỗ ở của tao cho con Syl luôn cho công bằng. Mạnh đứa nào tới thì trước”phớt côm phớt sợt”, chậm chân ráng chịu.
Con Li giãy nảy lên: ý đừng, mày mà để con đó tới thì mày tiêu tùng. Mày từng than nó bắt mày đụ tưng bừng mà mày còn cho nó lết tới liệu ống khói mày bể rụm là cái chắc.
Tôi càng chọc con Li: mày nói ngang cũng được mà nói ngược cũng xuôi. Mày binh nó chầm chập mà lại xúi tao đừng cho nó tới nhà. Vậy mày thương nó cái lỗ miệng, chớ mày có chịu nhường nó cái lỗ khác đâu.
Con Li nhỏn nhoẻn mắc cỡ, đấm tôi thùm thụp và kêu lên eo éo: ý, mày cà rỡn với tao. Thấy tao hiền, mày lấn lướt còn con Syl hung thì mày sợ. Tôi bực nên gắt gỏng hỏi: mày nói tao sợ con Syl là sợ chỗ nào?