Tôi xáp lá cà đánh cận chiến đến nơi mà nhỏ còn nhỏng nhảnh kêu đừng mà, tao nhột. Nhột cái kiểu gì, tôi nắm sịp lôi đòi cởi, nó đạp vung vít nhưng lết đít để chóng tuột ra. Nhột cách gì mà tôi mò chỗ khóa sau lưng để tháo cái xú thì hai vai nó rút lại cho vòng dây lỏng ra khiến rớt còn nhanh hơn tôi mở.
Gay cấn nhứt là lúc tôi đè nó ra nghịch con sò. Nó lăn lộn chống trả mà hai giò kẹp cứng ngắc giam chặt ngón tay tôi ở trỏng. Tôi móc ục ục thì nó quặn cong người lại mà nước lênh láng đầy giường.
Tôi có cố gắng dùng đầu tách đôi bắp vế nó ra để chen mũi miệng vô bầm vập con hến thì nó xô tôi ra, mà hai giò lại quặp đeo cứng đầu tôi như cặp ê tô vậy, thế có chết đứng tôi không.
Đấy nghệ thuật của con Li ranh mãnh là ở chỗ đó. Khi tôi bặp được vào mu lồn nó nút chụt chụt thì nó tốc đít lên, tôi có cắn nhay nó èo ẹo xàng qua lại để mu không tuột mới khiếp. Tôi nhồm nhoàm lết chùi môi tôi lên mu nó thì nó giãy tê tê, nhưng hai chưn bét tè bè, làm sao mà tôi không khoái cơ chứ.
Tôi làm nó điên đảo, con Li ngoáy tít thò lò háng, cái hĩm nó xọp xoạp trầy trật trên miệng tôi, nước đâu mà tháo đổ lùm xùm. Tôi nhấn đè hai giò nó thì con nhỏ bật cong lên khác gì giương cung cho tôi bắn tới tấp. Nó la um: nhột tao, nhột tao mà tay lính quính banh toẹt mu ra hối tôi: mày chà mạnh vào, ngứa quá.