Nói dại, có xảy chiến tranh, chợ búa bị cấm thì cứ ngậm vú nó nhay miết cũng no, hết sợ thiếu thịt. Còn nói gì vừa bú lại muốn vọc, hai vú nó chè bè, bàn tay có mở banh ra cũng còn dư một nạm chớ ít. Tôi nghĩ con nhỏ mà nằm ngửa ra, chắc hai vú cũng bày một dề, một mình tôi chớ thêm một vài tay nữa bu vô bóp, nút cũng còn đủ.
Tôi hỏi nó: mày ăn gì mà vú bự vậy. Nó ngơ ngẩn nói: tao nào biết, từ hồi nhỏ cứ thấy lớn ra dần. Ông già tao thấy bự, giúp tao bóp nắn hằng ngày mà có co nhỏ bớt đâu. Một bữa, ổng đang vò bóp hai vú tao, bà già thấy được, vớ cán dù đập ổng chí chết. Tao cũng hổng hiểu sao bà già lại nổi sùng vì quả thực ổng chỉ rờ bóp vú chớ có làm gì khác đâu.
Tao la can bà má: hổng phải ba tự ý chụp con đâu, chính con nhờ ổng đó. Chớ má coi hai vú con chừ bự như vầy thì còn thằng nào muốn lấy con nữa. Bà già tao la toáng loáng: mày ngu lắm, gái ơi. Có cha đàn ông nào mà nói muốn đè sơi tái mày đâu, chả khịa khịa nói vú mày to để chả bóp nắn hộ, nhưng khi chả ấp được bàn tay vô rồi thì từ từ kiếm chiện làm thứ khác.
Và bà má hỏi thẳng: nãy giờ ổng chi bóp thôi hay còn muốn gì hôn. Tao xẻn lẻn nói: ba biểu bóp thôi chắc vú không co được, để ổng thử mút mút một chút, may ra có nước miếng dính keo vô chắc thịt mới săn cũng nên.