Cũng may nó là dân bản xứ, ngữ này tôi có ngu đâm đầu cưới về làm vợ, đêm đêm đụ mà nó réo rên như vầy, chắc chả ai ngủ nghê gì được. Bố chồng có liệt mấy cũng ngỏng lên ghé vào xin ăn ké.
Tiên sư con bé, lồn gì mà dẻo nhẹo như kẹo cao su, cặc đút vô đút ra nghe lệt sệt kéo theo mạch nha trắng hếu, con nhỏ sướng nạnh lồn ra cho tôi giậm. Tôi mất sức bằng chết hổng lẽ lại nhận thua thì còn gì là bản mặt anh hùng nữa.
Cho nên tôi lôc thốc lôi thôi ôm đùm nó như ôm cục đá, trợn tròn mắt, gồng phùng mình mà giập cho nó chết bố nó luôn. Khốn nỗi, mệt vì cái lồn đã chớ, còn bị hai cái vú của nó lộn quậy mới ghê. Hai cái bầu nhủng nhỉnh như hai túi mỡ, còn thêm hai núm rực đỏ mới ngầu, tôi nắc đã ứ nhựa lại còn phải bóp măn mới cực.
Mà hổng làm thì nhỏ Li đếch chịu. Nó nhong nhỏng đòi: mày nắc mạnh vô lồn tao đi, đã quá xá. Rồi đã nhảy nhịp ba nhịp bốn: mày quên hổng bóp vú tao nữa, cha mẹ ôi, mày đụ thiệt thần kỳ, tao chưa bao giờ được nứng lồn như thế. Đồ con Syl mặt lồn, ngu tổ, mày đụ sướng như vầy mà còn oặt oẹo làm tàng để lồn bị thất nghiệp.
Bọn vong bản có khác, nói năng hụỵch toẹt, chẳng kín đáo, tế nhị gì sất. Phụ nữ Việt Nam mà miệng dẻo quẹo như vầy, chắc chồng bẻ hổng còn cái răng ăn cơm. Tôi nổi sùng ào ào, càng nắc nó càng sướng thì nó càng kêu ong óng.
Tôi phải nạt nó: tao đụ mà mày hét điếc cả tai, tao đéo muốn nắc nữa. Tôi ì ra, con nhỏ hích hích như chó cái tới cữ, tôi cũng nằm ườn ra đó. Con Li dâm hoảng: sao vậy, sao vậy, hỏi liên chi hồ điệp. Tôi cóc thèm nói năng một lời, con Li phải vừa lết lồn trên con cặc tôi vừa ai oán nỉ non: pli, đồng mítx trít mi, phắc mi, phắc mi, ô kê.