Tôi mỉm cười về cách xử thế hay ho của con Li, thấy không gì mạnh bằng tình yêu, con nhỏ dám bỏ lớp để chạy bay chạy biến đến tôi. Chừng con Li phóng ào ào vô, thấy tôi tỉnh queo, nó hỏi lia lịa: sao rồi. Tôi lại phải nói dóc: đỡ đỡ, hết còn đau buốt như hồi nãy, chắc con Syl chưa nắm sâu nên cu tao chưa bị thương nặng.
Tuy vậy, con Li cũng bắt tôi chui vào xe để nó trật quần tôi ra khám. Nó cầm con cu mềm xèo của tôi, lật qua lật lại, kéo tuốt lớp da bao cái đầu nấm, nghiêng mặt dòm và tỏ vẻ quan tâm kêu: bỏ mẹ, sao nó quẹo sang một bên vậy, rồi làm sao mà chơi được.
Tôi suýt bật cười, con nhỏ ngu gì mà ngu tệ, cặc đàn ông con trai nào mà chẳng hơi vẹo sang một bên, huống chi là nó đang mềm. Thì ra con nhỏ Li ham đụ, hấp tấp chỉ chờ thằng tửng nhét vô lồn nắc, còn hơi sức đâu mà nhìn dáng vẻ cặc dái ai nữa.
Được thể, tôi dọa nó: ờ, cặc quẹo như vầy chắc tao phải nghỉ đụ cả tuần là ít. Rồi tôi giở giọng thiểu não than: biết làm sao đây. Con Li còn nản gấp mấy lần tôi, nó thở dài còn hơn khói đầu máy xe lửa ứ trong đường hầm khó tan. Nó lầm bầm: trời ơi, tao phải chờ lâu vậy à.
Thấy cái mặt chù bụ của con Li, tôi muốn phì cưới mà cố nín. Tôi dỗ ngon dỗ ngọt nó: tao nói đại vậy, chớ tao có bị như vầy hồi nào mà biết. Mày cộng tác phụ hai đứa cùng tìm cách thử coi, biết đâu nhờ tận tình mà bịnh tự nhiên hết cũng nên.