Thiếu điều nó muốn đạp tôi bay ra khỏi xe và bực bội mở khóa máy cho nổ. Tôi phải la chói lói: mày đưa tao vô đây, ít nhứt cũng liệng tao ra đường đón xe chớ, mày vứt tao ở đây thì tao lần sao ra lối nào. Tôi nói gì thì nói, con nhỏ hung hãn lái xe đi, bỏ tôi bơ vơ trong con đường mòn.
Tôi bàng hoàng vì thái độ côn đồ của con Syl. Cũng tại tôi hết, sao lại ngu si ương bướng với con nhỏ khi mà nó đang thèm tận lực. Tôi muốn đấm ình ình vào cái đầu bư của tôi, bây giờ vú lồn con nhỏ xách đi mất, thuyền chẳng còn mà chài cũng chẳng có, đang rờ rờ bóp bóp, bú nút câng câng, giờ thất nghiệp chẳng còn cảnh thảm não bằng.
Tôi lê lết bước chân trên con đường lổn nhổn đá, cảm nhận những vết đâm nhoi nhói vào da bàn chân mà tiếc ngẩn tiếc ngơ. Con nhỏ chỉ phải đôi vú hơi to, bè bè ra, bớt thon gọn vì để cho trăm thằng vò bóp mà lỵ, nhưng dù sao cũng là vú thiệt, chẳng bơm chẳng độn, áp vào bóp tưng tưng không bị sượng của chất silicon.
Còn cái lồn của nó cũng toang hoác nào kém hang cua, nhưng khéo ăn khéo dùng cũng bót bót. Vả chăng con nhỏ nứng thì nứng mà ranh ma đáo để, khi được đụ biết khép bớt giò vào nên cặc được cọ làm ai cũng nghĩ khe em còn nhỏ. Méo mó có hơn không, chẳng hơn lúc này muốn bóp vú chẳng có mà muốn bú lồn cũng không.