„Chưa hiểu…”, hắn găi đầu.
Cô gái che miệng cười rồi đẩy vai hắn một phát làm hắn muốn té.
„Trời ơi là trời, sao mà anh khờ quá vậy? Thôi , vào nhà đi!”
Hắn chẳng biết gì cả, nhưng vẫn đẩy xe đi vào. Cô gái vừa đi vừa nhìn hắn chăm chú, cô nàng vẫn cứ cười tủm tỉm.
„Chị cười cái gì?”, hắn hỏi
„Không có gì cả!”, cô gái không cười nữa,”… có thiệt anh là bạn của Ly không?”
„Vậy… có thiệt đây là nhà của Ly không?”, hắn hỏi lại. Cô nàng nhét hai tay vào túi quần rồi nhún nhảy đi vào nhà. Hắn dựng xe xong cũng bước vào. Bên trong, cô gái đă rót một ly nước suối để lên bàn, hắn ngồi xuống thận trọng nhìn xung quanh.
„Anh tên gì?”, cô ta hỏi
„Vậy chị tên gì?”
„Đừng có gọi chị này chị nọ nữa!”, cô nàng khó chịu ,”… em tên là Liên, em gái của chị Ly. Năy giờ cũng chưa đoán ra nữa hay sao?”
„Em gái à?”, hắn trợn mắt. Đúng thật, cô nàng giống Ly như đúc, chỉ có tính nết là khác biệt. Hắn nhìn Liên từ trên xuống.Thảo nào…
„Sao hả?”, Liên hỏi,”… bây giờ biết chưa?”
„Ừ… biết rồi… thì ra …em là em gái của Ly…”
„Làm sao anh biết mà tìm tới đây? Ai chỉ hả?”
„Ừ, bạn anh chỉ . Mà người đó cũng là bạn của Ly luôn.”
„Ai vậy?”
„Em biết chị Quỳnh không?”
Sắc mặt Liên thay đổi nhanh đến độ hắn phải giật mình đặt ly nước xuống. Cô nàng nhìn vào mắt hắn như muốn ăn tươi nuốt sống.