„Cậu hỏi nhà ai?”
„Dạ… nhà bạn cháu..”, hắn găi đầu
„Bạn cậu là ai?”
„Dạ… là Ly ạ…”, hắn trả lời cứ như cái máy mà chẳng hề để ý đến vẻ dở hơi của hắn lúc đó. Đúng là một câu trả lời dở hơi nhất của hắn. Đă gần 9 giờ, hắn cũng mệt lă người. Hắn tìm một quán nước rồi ngồi xuống cầm nón quạt lấy quạt để. Thời tiết nóng bức thật, gần Tết rồi mà cứ như là mùa hè.
„Cậu uống gì cậu?”, người chủ quán ra hỏi lịch sự
„Cho chai nước ngọt đi cô.”, hắn vẫn quạt nhanh.
„Chai nước ngọt nè út…”, bà ta quay ra sau gọi to. Một thằng nhóc nhanh nhảu chạy ra, tay cầm chai Pepsi „lác_xê” mát lạnh đưa cho hắn. Nó khui nắp chai một cái bụp rồi đưa cho hắn bằng hai tay. Hắn gật đầu rồi cầm lấy, ngậm vào cái ống hút nổi bồng bềnh trên miệng chai. Hắn lơ đăng ngó ra ngoải đường, xe cộ thưa thớt quá, chỉ có vài chiếc thỉnh thoảng chạy qua, lại còn bóp còi inh ỏi mặc dù chả có chiếc xe nào cản đường cả. Thật là một ngày buồn chán. Hắn thở dài, bỗng hắn giật mình thấy thằng nhỏ lúc năy vẫn chưa đi, nó đang đứng ngay tại chỗ, mắt nhìn hắn chăm chú. Hơi khó chịu, nhưng hắn vẫn cố nhìn qua hướng khác, có lẽ thằng nhóc muốn trả tiền .
„Bao nhiêu vậy nhóc?”, hắn hỏi
„Ba ngàn.”, nó đáp
Hắn móc túi đưa nó rồi tiếp tục nhìn ra đường. Nhưng quái lạ, nó vẫn đứng y nguyên chỗ đó, mắt vẫn ngó hắn chăm chăm như con vật lạ. Hắn ngẩng lên.