“Không đâu, không đâu…”, cô nàng lắc đầu, “… mình không có nổi danh hiệu đó đâu. Đâu có bông hoa nào tới 4 con mắt chứ…”
“Vậy à?”, hắn phì cười, “… còn mình thì thấy bạn đeo kính thì…’rất hợp với dáng em’…”
“Lãng mạn lắm đó…”, cô nàng tiếp lời với nụ cười thật tươi,”… nhưng mà nè, hái hoa thì cẩn thận. Hái nhiều quá sẽ bị gai đâm vào tay cho xem.”
“Mình thì lại thích bị gai đâm mới ác chứ….”, hắn gãi đầu cười.
Rồi cả hai cùng ngồi xuống dãy ghế đọc sách. Hôm nay vắng người quá, mà kho sách hắn đang ngồi thì lại thụt sâu vào góc trong của dãy phòng, cho nên hắn ngồi trò chuyện với cô bạn mới rất thoải mái. Hắn phát hiện ra ở cô nàng này một điều lý thú, cô ta có vẻ bề ngoài thật lạng lùng nhưng thực ra lại là một cô gái hồn nhiên, ăn nói rất điềm đạm. Hắn dần dần say mê với cái cách nói chuyện vui tươi của nàng… Cô ấy ngồi vắt chéo chân, gần bên cạnh hắn, cũng hơi sát. Dãy ghế chỉ có hắn và cô ấy, vắng tanh. Mấy tủ sách to đùng che phủ như bốn bức tường xung quanh. Hắn khẽ liếc nhìn xuống, đôi bắp chân nàng thật nõn nà, chiếc váy ngắn cũn cỡn chỉ che đủ khoảng giữa hai đùi. Cô nàng ngồi gần hắn quá, hắn ngửi rõ được mùi tóc thơm ngát của nàng. Hắn khẽ lúc lắc đầu định tâm lại, đây là bạn của Ly, dù cô ấy có đẹp như thế nào thì hắn cũng phải biết… cô ấy là bạn của Ly. Hắn tự nhủ, chỉ có Ly là đẹp nhất, hắn chỉ có một mình Ly thôi.