“Chào…”, hắn sượng cười nói
“Chào…. “, cô ta gật đầu, mỉm cười. Hắn cố ra vẻ tự nhiên.
“Còn nhớ mình chứ?”, hắn hỏi. Cô ta hơi nhíu đôi chân mày nhỏ nhắn trong một giây rồi nhoẻn miệng cười
“Xin lỗi… mình không nhớ…”
“Ừ, mới gặp có một lần mà, …”, hắn cười,”… mình là bạn của Ly, lần trứơc có gặp bạn cũng trong thư viện này nè, nhớ không?”
Cô ta khẽ đưa mắt nhìn lên vài giây suy nghĩ, rồi nhìn hắn. Cô mỉm cười
“Ô… nhớ rồi. Bạn là Viator, phải không?”
“Ờ … ờ… ủa… sao bạn biết mình là viator?”
“Ly có kể về bạn cho mình nghe.”, cô nàng cười thật tươi”… kể nhiều lắm. ”
Hắn sượng mặt lại, nàng kể hết cho cô bạn của nàng nghe à?… Trời, khó xử quá.
“Thật… thật .. à? Ly kể hết cho bạn nghe… nghe.. à?”, hắn lắp bắp. Cô nàng che miệng cười
“Làm sao vậy? Mắc cỡ hả? Có gì phải mắc cỡ đâu… Nói cho bạn biết nhe, chưa có cu cậu nào “cưa” được bé Ly cả, vậy mà bé Ly đã “đổ” về phía cậu rồi. “, cô nàng nháy mắt tinh nghịch,”… bạn là một anh chàng may mắn đó, Viator.”
“Sao lại là may mắn vậy?”
“Bạn đã sở hữu bông hoa đẹp nhất khoa của trường Bưu Chính đó, người đưa thư(*) à…”
“Thật sao? Vậy thì hân hạnh quá.”, hắn lướt nhanh ánh mắt qua người cô nàng rồi cười, “… hình như là mình cũng đang nói chuyện với một bông hoa khác của trường Bưu Chính phải không?”