Con bé nhìn anh chờ đợi. Nó đâu có biết là anh chích, mà chích thuốc gì, và chích bằng kim gì, nên nó có vẻ vui lắm. Anh kéo áo lên để lôi dương vật to đùng ra ngoài, một chút dâm thủy của đàn ông đọng lại trên đầu khất, trong suốt. Anh kéo nó nằm xích ra ngoài mép giường, vẫn đang tư thế hai chân gấp lại, ép sát vào đùi, khe hở vẫn to như ban nãy. Anh kéo tuột quần ra khỏi để không còn vướn víu nữa. Dương vật của anh ngóc đứng lên, anh đè nó xuống cho ngang tầm với cửa mình con bé, lúc này nó đang mơ mơ màng màng, chứ chưa thấy ông bác sỹ đang định đút vào. Tâm trạng của anh cũng hồi hộp lắm, vì đây là lần đầu kể từ ngày anh nhận nhiệm vụ của một bác sỹ ở vùng quê. Trước kia thì cái chuyện chới gái, anh cũng thường làm lắm, nhưng những lúc ấy thường xảy ra trong bóng tối, cứ mò mẫm, ôm nhau, rồi đút vào, nắc hồng hộc, chớ không nhìn rõ mặt nhau, chơi xong lặp tức đứng dậy mặc vội quần áo vào là mạnh ai nấy đi. Còn bây giờ, anh phải đối mặt với sự thật, là cái mà anh sắp làm, người đời gọi là hiếp dâm. Anh tự cho mình có cái quyền được ngắm, được chơi bệnh nhân, vì so với công sức anh bỏ ra cho mảnh đất này thật vô cùng to lớn, còn cái chuyện anh có đút dương vật vào âm vật của người phụ nữ nào đó, thì có đáng gì đâu. Nhưng bây giờ, tự dưng anh cảm thấy thương con nhỏ, không biết nó có chịu nổi cái dương vật to lớn này không? Anh rề rề dương vật vào cửa mình con bé, một chút cảm giác truyền sang thân thể, đít nó nhíu lại, khe hở lập tức cũng bị khép một chút. Anh dùng đầu dương vật mình chà vào âm hộ, chừng như quen dần, âm hộ của nó giãn trở lại, mở càng to hơn. Hứng quá, anh ấn dương vật vào một chút, con bé có cảm giác là âm hộ của mình bị một vật gì đó nông bự ra, đau điếng, bất giác nó đưa tay sờ xuống chim, chạm ngay vào dương vật của anh. Anh cầm tay nó cho vuốt dọc theo dương vật. Con bé cũng chẳng biết đó là dương vật của người đàn ông, mà cứ tưởng đó là ống chích của bác sỹ.
– Anh chích vào nghen, ráng chịu đau, đừng có la
– Dạ…
Anh ấn mạnh vào một cái ót, con bé đau quá, nước mắt ràng rụa, mà chẳng dám la to. Máu đã chảy dọc theo hai bên háng, xuống ngay lổ đít. Lồn con nhỏ bót quá, cứ như ngậm chặt lấy dương vật, nó không cho anh rút ra. Vẫn biết là con bé đang còn đau, nhưng anh không dừng lại được. Anh bắt đầu nắc, nước nhớt trong lồn con bé đã thấm trọn dương vật của anh. Anh di chuyển dễ dàng hơn, nhanh hơn, và dứt khoát hơn. Cơn đau dịu dần, con bé thấy có cái gì đó cứ thụt ra thụt vô trong chim của mình, lại còn có cảm giác sương sướng nữa, nó cố gắng nằm yên cho ông bác sỹ chích, nhưng nó chẳng nằm yên được, thân thể của nó cứ phải trườn tới trườn lui theo nhịp nắc của anh. Anh đã quá quá, anh sướng quá, anh thõa mãn quá, vì anh đâu có ngờ rằng mình nói chích thuốc mà bệnh nhân nằm yên cho anh chích như vậy. Oáng chích của anh cứ phầm phập ra vào. Từ chổ nằm yên cho anh chích, con bé cũng rên hư ử theo nhịp nắc của anh. Anh nhủ rằng mình sẽ dùng chiêu này cho những bệnh nhân khác. Anh sướng, anh rung lên, dương vật của anh giật giật trong người con bé, tin khí tràng ra ngoài… anh dịu dần.
– Hết đau bụng chưa?
– Dạ, đỡ rồi ạ
– Có cần, thì ngày mai đến anh chích nữa nghen
– Dạ…
Ngày hôm sau con bé đến thật, anh cũng chích, và lần này nó sướng, nó rên dữ lắm. Nó đã biết không phải anh chích, mà anh đang làm cái chuyện vợ chồng với nó, nó sung sướng vì được hầu hạ, được làm vợ bác sỹ, dẫu cho đó chỉ là cái miếng chớ không có tiếng, nhưng người đời, khối người thích có cái miếng đó…