Ba Phi nhẹ nhàng mở cổng rào rồi lom khom tiến tới sát vách quan sát. Ghé mắt nhìn vào chẳng thấy có ai ngoài Út Cải đang khóc thút thít một mình. Ba Phi đứng thẳng dậy đằng hắng mấy cái rồi nói:
– Chị Út! Tui Ba Phi đây. Có chuyện gì mà khóc vậy chị?
Út giật mình quay ra:
– Ủa anh Ba. Anh tới hồi nào tui hổng hay. Buồn quá nên khóc vậy mà.
Ba Phi tiếp tục vẻ hào kiệt:
– Thằng cha trưởng ấp nó lại tới quậy chị phải không?
– Hổng phải – Út vẫn thút thít.
– Vậy thằng nào quậy nói tui nghe để tui xử hàng nó cho chị.
– Hổng có thằng nào hết anh ơi – Út lắc đầu.
– Vậy tại sao chị khóc?
Út vừa quệt nước mắt vừa khóc:
– Hổng có thằng nào quậy tôi mới buồn, chớ có thì còn nói làm chi nữa.
Ba Phi trố mắt kinh ngạc:
– Ủa sao kì vậy ta?
Út bình thản trả lời:
– Có gì đâu mà kì anh? Phải chi nhịn luôn không có thằng nào rờ mó gì thì hổng sao. Đằng này đương không bị thằng cha trưởng ấp nó tới nó quấy rối, rồi nó đụ mình ầm ầm. Lúc đó tức thì có tức, nhục thì có nhục vì nó đối sử mình như con thú. Nhưng mà bây giờ đuổi được nó đi rồi, nghĩ lại mới thấy tiếc tiếc.
Ba Phi quá bất ngờ, hỏi tiếp:
– Ủa tiếc là tiếc cái gì chị?
– Thì tiếc cái đó chứ tiếc cái gì? Anh này làm bộ ngây thơ.
– Tui không hiểu thiệt à nghen.