Ba Phi bên ngoài vội vàng trốn qua bên hông nhà, trong bụng chửi thầm: “Mẹ Út này sướng thấy bà cố đi mà còn giả bộ khóc cái nỗi gì hổng biết?!”
Gã trưởng ấp bỏ đi một nước sau khi đã thỏa mãn thú tính, không cần quan tâm đến người đàn bà cô độc kia.
Đợi cho gã kia đi khuất, Ba Phi lẻn ra cổng giả vờ gọi với vào:
– Chị Út ơi có nhà không?
Út trong nhà luống cuống mặc quần áo vào rồi nói vọng ra:
– Có! Chờ tui chút nghe. Có chuyện chi không anh Ba?
– À! Đi ngang ghé thăm chị chút mà.
Chưa kịp cài xong nút áo thì Ba Phi đã đứng ngay trước mặt chị Út rồi. Út quê đỏ mặt nói:
– Trời ơi! Tui kêu anh chờ mà sao anh vô lẹ vậy?
– Xin lỗi nhe, tại tui thấy cha trưởng ấp mới đi ra nên mới vội vã vào đây xem nó có giở trò gì với chị không? Chị mới khóc hay sao mà mắt đỏ hoe vậy?
– Đâu có đâu… tui… tui…
Ba Phi nói giọng ngọt ngào:
– Thôi tui biết hết rồi. Chị có uất ức gì cứ nói ra đi. Tui sẽ giúp chị chớ chị dấu không được tui đâu.
Không hiểu sao Út òa khóc:
– Hu…hu… Tui khổ lắm anh Ba ơi! Ba năm nay tui thủ tiết thờ chồng, xóm giềng ai cũng quý mến. Vậy mà mấy bữa nay thằng cha trưởng ấp nó đến ép tui làm chuyện đó với nó. Tui không chịu, hắn hù dọa đủ điều rồi cưỡng ép tui luôn…