Mén lội hì hục quanh ao, nước lấp sấp đến háng làm cho chùm lông đen ướt nhẹp. Thằng Phi giả vờ mò mò dưới nước…
– Mau mau bắt được con C của ảnh dùm tui nha anh Phi.
– Im lặng đi! Nói to quá nó hổng dám ra thì bó tay luôn đó!
…
“Bộp…bộp” thằng Phi vỗ nước thùm thụp rồi như vồ được vật gì đó, nó reo lên vui sướng:
– A! Bắt được rồi! Mau mau leo lên bờ để tui nhét nó vô L chị cho nó khỏi chạy theo Hà Bá nữa.
Chín Mén răm rắp nghe lời leo lên bờ nằm chổng mông chờ thằng Phi nhét con C của anh Tư vào. Thằng Phi cầm cái vật đó rà rà quanh cửa mình Chín Mén làm nó hối liên tục:
– Mau mau nhét nó vô đi chứ anh làm vậy tui ra nước trơn tuột lỡ khi nhét vào nó lại tụt ra thì sao?
– Ờ ờ để tui nhét vô… Tại trời tối quá tui phải nhìn kĩ vì sợ nhét lộn đầu thì nó lại chui ra mất tiêu.
Thằng Phi chưa chịu nhét vào. Nó rà rà mãi chờ cho Mén ra nước… Thấy con Mén hối quá nó mới chịu nhét vô. Mén thấy là lạ hỏi:
– Ủa sao con C gì mà trơn lùi và lạnh lạnh giống trái dưa leo vậy anh Phi?
– À thì tại vì nó bị Hà Bá hớp hồn rồi lại còn bị ngâm dưới nước nên mới ra nông nỗi vậy đó!
Mén tưởng thật không thắc mắc nữa. Thằng Phi cứ thọt ra thọt vào qua dưa leo cho đến khi thấy Mén rên ư ử nó mới tiếp tục ra chiêu:
– Bây giờ cái hồn ảnh chui vô đó rồi nhưng mà để cho chắc ăn tui phải dộng thêm mấy cái cho nó dính luôn. Chị phải ráng chịu đựng nghe!
– Dạ dạ. Anh muốn làm gì cũng được, anh dộng mạnh mạnh đi anh… Tui cũng hết biết gì rồi… Sao mà sướng quá đi anh ơi?