Hôm sau, thằng Phi cứ luẩn quẩn quanh nhà nhà dì Tám để theo dõi động tĩnh. Tới quá sáu giờ chiều rồi mà dì vẫn không có hành động gì khả nghi. Thằng Phi hơi thấy nản chí nhưng nó tự nhủ phải cố gắng chờ thêm chút nữa để cho rõ ngọn ngành mọi sự.
Trời bắt đầu chập choạng tối. Dì Tám xách đồ xuống ao tắm. Thằng Phi bắt đầu mường tượng lại cái lần đầu tiên bắt gặp dì Tám tắm và lúc nó dấu quần áo dì làm cho dì phải trần truồng chạy lung tung rồi cuối cùng chạm trán nó trong bộ dạng Thần vệ nữ. Hôm nay, dì tắm thật kỹ, vẻ mặt thật yêu đời. Vừa tắm dì vừa hát nghêu ngao như sắp sửa có chuyện gì trọng đại lắm. Thằng Phi tự nhiên cảm thấy có vấn đề. Nó bấm bụng phải theo dõi tới cùng.
Dì tắm xong vào nhà thay quần áo. Thằng Phi nấp sau bụi cây nhấp nhỏm sốt ruột lắm. Dì khép cửa lại đi ra ngoài ngõ. Thằng Phi cũng bí mật mò theo sau. Lúc này trời cũng vừa sập tối nên dì không phát hiện ra có kẻ đang theo sau… Dì đi một đoạn khá xa mà vẫn chưa có vẻ gì là sắp đến nơi. Trong bụng thằng Phi bắt đầu hơi nản nhưng đã lỡ đi được nửa đường rồi đành phải tiếp tục thôi…
Dì đi qua thêm hai cái cấu khỉ nữa thì ghé vào một cái chòi lá gần bờ sông. Ở đó đã có một bóng đen chờ sẵn. Vừa thấy dì, hắn vội reo to vui sướng:
– A! Em yêu đến rồi! Anh cứ tưởng mình sắp thành tượng đá mất.
Thằng Phi chửi thầm trong bụng: “Mẹ! Cha nội nào mà cũng bày đặt nói văn nói hoa. Nhà quê mà cũng bày đặt làm thi sĩ!”
Nhưng dì Tám thích thú làm nũng:
– Đá đâu chẳng thấy chỉ thấy cục thịt to đùng làm người ta chết lên chết xuống.
Thằng Phi ngồi trong bụi cây giật nảy mình: “Trời! Hổng lẽ thằng cha kia ghê gớm hơn mình? Hèn chi mà dì mê nó cứ lảng tránh mình!”
Thằng cha kia ôm dì hôn chùn chụt, miệng sạo sự:
– Người gì mà tui nhớ chết cha chết mẹ luôn hà!
– Nhưng mà em lo quá hà. Vợ anh mà biết được nó làm rùm beng lên thì em có nước cạo đầu đi tu thôi.
– Lo gì, em tu chùa nào anh tu chùa kế bên đêm đêm chui qua chui lại thăm nhau là được.
Dì Tám đẩy hắn ra giận dỗi:
– Người ta nói thiệt chớ có nói chơi đâu mà cứ cà rởn cà rởn vậy.
Hắn vội dỗ dành:
– Anh xin lỗi nghen. Em đừng lo, bả hổng biết đâu. Bả tưởng anh đi gác lúa đó, còn đưa cho anh mấy cái bánh ú ăn cho đỡ đói nữa nè. Em có muốn ăn hông?
– Đồ khỉ! Của bả mà tui ăn cho sình bụng hả?
– Em không ăn bánh ú bả thì anh ăn bánh ú em.