Khi tôi mời bà dùng bữa cơm tối cuối cùng thì bà nhận lời ngay vì hai đứa con gái đã bay qua Bangkok thăm ba đột xuất. Hôm đó bà để tóc ngắn và mọc chiếc váy hở vai, dài ngang đầu gối, trông rất trẻ đẹp. Khi tôi khen thì bà chỉ nở một nụ cười buồn. Trong khi ăn uống, bà Hồng có vẻ buồn và hơi im lặng hơn bình thường. Tôi nghĩ bà xa con gái nên tìm cách nói chuyện mua vui nhưng bà chỉ ậm à ậm ừ, tâm hồn như để đâu đâu. Sau bữa ăn, bà than nhức mỏi, đòi về sớm. Lúc trở lại nhà bà, tôi định cáo từ ra về xếp hành lý để mai còn bay sớm, nhưng bà mời tôi vào nhà uống nước. Tôi nhận lời vì thật ra có lẽ đây là lần cuối hai chúng tôi gặp nhau.
Vào phòng khách, bà Hồng đốt củi lên và rót whiskey cho hai người uống. Tôi ngạc nhiên vì chưa từng thấy bà uống rượu mạnh trứơc đây. Sau một lúc ngập ngừng bà kể cho tôi là trong lần về thăm nhà trong dịp Giáng sinh vừa qua, ông Chris thú thật là có bạn gái người Thái nên không muốn về Mỹ sớm như hai người đồng ý. Bà nhất định bắt ông về, ông không chịu, hai vợ chồng cãi nhau rất nặng, có thể đi đến đổ vỡ không hàn gắn được.. Tôi an ủi bà, nhắc rằng hiện nay bà đang giữ hết con cái và tài sản của hai vợ chồng, có gì ông Chris cũng phải hồi tâm nghĩ lại.