Cô gái không trả lời mà lại bất giác khom người xuống kéo ống quần dài trắng lên quá gối phơi bắp chân trắng nõn nà hấp dẫn dến dổi chàng ta nhìn không chớp mắt. Vết thương chl trầy chút ít chẳng đến nỗi phải di nhà thương. Cô gái vẫn hít hà kêu rát và chợt nhìn thấy Hùng Mạnh lỏ mắt trân trối ngó bắp chân mình, cô dỏ mặt ngúng nguẩy:
– Làm gì mà nhìn người ta dữ vậy.
Hùng Mạnh ngượng nghịu, ấp úng chữa thẹn:
– Tại vì chân của cô trắng như bông bưởi vậy đó.
– Thôi di dừng có nịnh đầm. Em mà nhầm nhò gì. Anh là kép hát danh tiếng thiếu gì là bạn gái.
Vẻ khiêm tốn, tủi thân của cô gái lại càng gây cho Hùng Mạnh nỗi kích thích ham muốn. Chàng ta láy mắt tình tứ, lẵng lơ cười dòn, tán tỉnh:
– Không đâu, Anh. . . Tôi nói thật mà.
– Xưng anh có sao đâu. Bộ anh không đáng tuổi anh hai em sao.
– Vâng, anh nói thật dó. Chưa bao giờ anh nhìn thấy một cô gái nào có nước da trắng hồng và cặp giò đẹp như em cả.
– Xí đừng có xạo quá anh hai ơi. Cho em xin hai chữ bình an đi.
Nghe giọng dí dỏm, nủng nịu của cô gái càng làm cho Hùng M.ạnh bị kích thích tính chinh phục hiếu thắng thêm hơn. Chàng ta quyết phải đưa con nhỏ này sa vào mê hồn trận:
– Em không tin có nghĩa là xem thường anh đó. À, em có thể cho anh biết cao danh quí tánh được chứ?
Cô gái mĩm cười nói:
– Dạ, Em tên là Tú Oanh.